Thursday, September 24, 2015

[Truyện ngắn] Thế Thân - Lãnh Doanh



Thời điểm ở chung một chỗ cùng Tần Diển , tôi nhớ đến Tấn Thu. Mà những ngày ở chung cùng Tấn Thu , tôi thường âm thầm nhớ về Gia Nhân.

Đây là đạo sinh tồn của tôi.

Tôi cùng Tần Diểu hẹn hò quen biết nhau , nữa năm sau liền kết hôn.

Tháng thứ nhất ở cùng Tần Diểu , anh ấy không thích hôn tôi. Thỉnh thoảng , nụ hôn của anh chỉ rơi trên môi tôi ,  chỉ chạm vào nhẹ nhàng , rất giống con người của anh. Hôm trời mưa rơi anh chạy xe đến dưới lầu công ty đón tôi, tỉ mỉ mang theo áo khoác, lòng tôi cảm thấy ôn nhu, chủ động nghiêng người hôn anh, anh chẳng qua chỉ mỉm cười nhạt , ngay sau đó quay đầu khởi động xe. Tôi không buồn . Lúc đêm khuya tôi chỉ không ngủ được, đột nhiên lại nhớ đến nụ hôn của Tấn Thu , nụ hôn ôn tình quấn quýt rõ ràng còn ở ngay trước mắt tôi, đem thân thể cùng tâm của tôi đều ướt át như ngâm phải nước. Trong đêm tối dầy đặc , tôi khẽ mỉm cười.

Tháng thứ ba khi ở cùng một chỗ với Tần Diểu , anh thường không có thói quen ôm khi ngủ. Tôi nghiêng người quay mặt vào xó tường, ở trong trí nhớ tìm kiếm những hình ảnh Tấn Thu ôm tôi trong ngực, anh ấy ôm thật chặt lấy tôi, đầu chúng tôi kề sát bên nhau, hô hấp lẫn vào nhau, ở trong hơi thở ấm áp ý thức liền mông lung.

Lúc nấu cơm , Tần Diểu ngồi ở phòng khách coi đá bóng, một mình tôi đứng ở phòng bếp bắt đầu cắt đồ ăn vừa lúc trái tim đập mạnh và loạn nhịp, lại nhớ đến Tấn Thu thường ở bên trái bên phải đảo thức ăn khi tôi nấu ăn, trên danh nghĩ phụ một tay lại thường kể chuyện cười nhỏ tập kích bất ngờ . Khói lửa lập lườn quanh phòng bếp , gương mặt của phụ nữ thật dịu dàng.

Trong điện thoại di động của Tần Diểu có tấm hình của một cô gái tóc dài , được chụp vào thời gian cách đây mấy năm trước . Anh ở trước mặt tôi nhận điện thoại mấy lần, điện thoại di động để lộ ra giọng nữ. Giọng nói của chồng tôi lộ ra do dự , lãnh đạm , nhưng lại để cho ai ở phía sau nghe được  liền biết tình cảm còn chưa dứt.

Trong lòng Tần Diểu khắp nơi đều có bóng của một gái đang lượn lờ. Tôi biết. Lại hoàn toàn nghoảnh mặt làm ngơ. Tôi không kiểm tra điện thoại di động của Tần Diểu , không coi phiếm ghi chép cuộc gọi của Trần Diểu, không thừa lúc anh không ở đây kiểm tra bóp của anh.

Bạn xem , tôi thong dong bình tĩnh , rất là có phong độ của người vợ.

Cô gái gọi là Khả Khả viết thư gởi đến hộp thư công tác của tôi.

Tôi là chủ trì radio đêm khuya ở tâm sự chuyên mục, chuyên giải thích giải đáp nghi hoặc về chuyện tình yêu nam nữ.

Khả Khả nói cô ấy không quên được bạn trai cũ của mình, cô ấy biết anh ấy cũng không quên được mình, nhưng anh ấy đã là chồng của người khác. Khả Khả hỏi , tôi nên làm cái gì bây giờ, có nên dũng cảm theo đuổi tình cảm của mình, hy vọng ở tiết mục của cô tìm được câu trả lời thích hợp .

Tôi liền ở ngay tại tiết mục trả lời cô ấy , hãy làm theo con tim , nhưng nên hiểu rõ cái giá mà mình phải trả. Bạn cần suy nghĩ mình có thể gánh nổi các hậu quả hay không, đáp án khẳng định , là nên buông tay.

Buổi tối đang xem tivi, tôi cùng Tần Diểu tán gẫu về việc nhà , rồi nói đến bức thư nọ. Tần Diểu trả lời, nam nhân đối với hôn nhân so với nữ nhân càng để ý hơn, nếu ban đầu chọn cuộc hôn nhân này , liền sẽ không nguyện ý buông tha dễ dàng. Trong lời nói này có lời tâm tình mà Tần Diểu muốn nói cho tôi nghe. Tôi nghe được trong lòng cảm thấy thật ấm áp. Tôi đặt tay mình vào lòng bàn tay của anh.

Thời điểm Tần Diểu hôn tôi , nhắm mắt lại , tôi lại nghĩ tới Tấn Thu.

Mọi thứ về Tấn Thu rất tốt. Tấn Thu từng ở bên tai tôi nói , "Dư Vi , anh nguyện ý làm tất cả mọi chuyện , cũng không nguyện ý làm lòng em có nữa điểm đau khổ." Tấn Thu nhất định không để tôi vì ở bên cạnh anh mà đau lòng.

Thói quen của Tần Diểu , thỉnh thoảng liền đi tới bên cạnh tôi , ôm tôi vào ngực , hôn tôi.

Mà ở sau lưng của Tần Diểu , cô gái ấy bắt đầu xuất hiện .

Ở trên diễn đàn của những người nghe radio, ở nơi tự truyền bá cho mình ,  có cô nàng lấy biệt danh "Yêu Diểu" , chỉ có tôi xem hiểu nó, đang một mình tạo bóng gió muốn để lại ấn tượng trong lòng tôi.

Tôi xem qua liền xóa đi , cũng không để ý tới.

Đùa gì thế. Công việc bận rộn như vậy, việc vặt trong nhà cũng không thoải mái , vật giá tăng cao , thế giới hỗn loạn, ngay cả hai nước láng giềng cũng giương súng bắn nhau , có người nào rãnh rỗi để ý mấy tình yêu ầm ĩ như hồng hạnh vượt tường?

Cô gái ấy không thể nhịn được nữa, cuối cùng cũng gọi điện thoại tới điện thoại di động của tôi,  hẹn tôi ở quán trà dưới lầu công ty để gặp mặt. Xem ra đã làm đầy đủ bài tập.

Cô gái tóc dài ấy cũng không còn trẻ. Có tuổi như chúng tôi , son phấn cũng không che giấu được sự suy bại của tuổi tác.

Cô gái trước mặt hình như đem bản thân mình đắm chìm vào ngày xưa, thấy thế trong lòng tôi cảm thấy một chút u buồn đau thương.

Cô ta nói , mình là Khả Khả , hôm nay tới gặp tôi , muốn nói về Tần Diểu.

Tôi ngồi ở đối diện , nhìn ấm trà thủy tinh mới mẻ có ngọn núi ở trong nước nóng dường như giãn ra , nghe cô gái ấy nói,trước khi quen tôi cô ta cùng chồng tôi đã yêu nhau hơn bốn năm . Nghe được đoạn tình yêu tốt đẹp kia , ánh mắt tôi không khỏi có chút rời rạc. Đúng vậy , tôi nghĩ đến Tấn Thu , nhớ Tấn Thu . Cũng từng có một tình như vậy , có khi còn nhiều hơn.

Nhưng sẽ không đại biểu là tôi sẽ yếu mềm để bị lấn mất chức người vợ.

Tôi hỏi cô ta, nếu hai người tốt như vậy , vậy tại sao ban đầu anh ấy không muốn cùng cô ở chung một chỗ? Nếu anh còn yêu không dứt được , làm sao có thể để một cô gái một mình tới nước phải giả dạng nổi giận khó chịu?

Cô gái nhất thời ỉu xìu như quả bóng bị một cây kim đâm thủng , bó tay ngồi ở chiếc ghế đối diện.

Tôi lấy sự thương tiếc dịu dàng của phụ nữ nhìn cô ấy dặn dò: "Lần sau nếu có đàn ông muốn cô  , hãy để anh ta tự mình giải quyết vấn đề mà anh ta cần đối mặt."

 Thật ra tính cách của Tần Diểu rất khiêm tốn , nổi tiếng luyến lo việc nhà , quan tâm chăm sóc cho tôi , hơn nữa còn được lòng cha mẹ tôi , tôi vì sao phải chắp tay đem người đàn ông của mình cho cô ấy?

Trên taxi về nhà , tôi để đầu kề sát cửa kính xe, nhìn những ánh đèn rực rỡ mới sáng chạy qua nhanh ngoài cửa sổ.

Tôi biết bản thân mình có bệnh.

Có thể mọi người trong thành phố này , trong lòng đều có bệnh không tiện nói ra. Tâm bệnh không tiện nói ra.

Tôi thường xuyên chìm vào ký ức. Ở bên Tần Diểu , tôi nhớ đến Tấn Thu. Nhớ lại bản thân rơi vào tay của một tên đồi bại , điểm ngọt ngào duy nhất , là tôi  đã gặp được một người tốt hơn Tấn Thu.

Thật ra thì trước khi tôi làm đám cưới , Tấn Thu có quay về tìm tôi, thành khẩn yêu cầu quay lại . Tôi không chút do dự quyết định cự tuyệt. Tôi nhớ vì sao chúng tôi chia tay: Tấn Thu tính tình bạo lực , tất nhiên lúc nào cũng ngàn theo trăm thuận, lúc giận lên thì hung ác có khi còn đánh tôi thô bạo , sau thì lại khóc lóc , thỉnh cầu tha thứ. Chuyện xảy ra hơn ba lần , tôi kiên quyết chia tay , tuyệt không mềm lòng.

Tôi dùng kỷ niệm để chữa vết thương , giống như dùng kẹo đường giải trừ vị đắng của thuốc bắc. Bạn nên biết , bạn phải sống tiếp , thường thì không thể tránh khỏi một chút đau khổ , quan trọng là đem chúng hòa hợp vào nhau , mà không phải ngồi nhìn nó khuếch trương , sự đau khổ tăng lên dễ dàng đưa bạn đến đường cùng.

Thường xuyên nên cho bản thân mình một chút ngọt ngào , nhưng không nên ỷ lại vào chất ngọt mà dễ mắc nghiện.

Tôi dấn thân mình trong ký ức ấm áp , cũng không có nghĩ là tôi sẽ yêu đến quên mất sự giáo huấn.

Tại sao chúng ta phải làm ra vẻ ngay sau đó ? Tôi biết rõ , đó bởi vì ngay lập tức chúng ta đã có thể có được dáng vẻ tốt nhất. Bên cạnh chúng ta, thật ra thì chúng ta đã có thể gặp được người tốt nhất. Chúng ta bỏ qua , thật ra là muốn lựa chọn một cuộc sống tốt hơn.

Tôi hoài niệm ngày xưa , chẳng qua , là xuất phát từ sự hư cấu để bảo vệ mình.

Đối với tôi bệnh như vậy nên nói ra, sứ mạng duy nhất của ký ức chính là sưởi ấm. Làm cho tôi trầm luân ở nơi đó không thể nắm chắc buồn vui ở kiếp này,nhớ lại những thứ kia tất cả chỉ là ảo tưởng.

Trong lòng tôi , vĩnh viễn còn tồn tại một khối u dù thời gian có trôi qua ,  dù còn cho dư lại dư âm nhưng vẫn chưa đủ đối mặt và đùa giỡn cùng cuộc sống và đau thương. Đi qua tôi là những vết chai , bây giờ nó lại đem sự dịu dàng bao bọc tôi , vui sướng hay đau khổ đều so với người khác ít hơn.

Tôi nửa ngủ nửa tỉnh , ở trong mộng cùng với thật tế tìm kiếm một đời bình yên tinh khiết . Tôi là một người vô vọng nhưng lại là một bệnh nhân giảo hoạt, trộm được kiếp phù du bộ mặt nhàn nhã. ( có nghĩa là chị ấy rất giỏi che giấu cảm xúc của mình, lúc nào cũng bình tĩnh , nhàn nhã)

Giống như thường ngày , mang theo đồ ăn mua từ siêu thị dưới lầu , tôi quay về nhà .

Nghe được tiếng chuông vang lên Tần Diểu khẩn trương chạy đến mở cửa. Anh mở cửa ra nhận lấy túi đồ ăn trong tay tôi , lấy ánh mắt cẩn thận xem xét sắc mặt tôi.

Tôi cúi đầu đổi giày, lại dặn anh đem đồ ăn xách vào phòng bếp.

Anh ở sau lưng tôi lúng túng ngập ngừng hỏi , cô ấy đi tìm em sao?

Tần Diểu vội vàng giải thích : " Đúng vậy cô ấy là bạn gái cũ trước khi quen em , chuyện tình đã qua rất lâu, cô ấy vẫn không bỏ được. Cô ấy cùng em nói những gì? Em hãy yên tâm. Tôi tuyệt sẽ không có tình ý với cô ấy."

Tôi quay đầu lại nhìn anh cười : "Em biết."

Thu dọn phòng bếp , người đàn ông của tôi từ phía sau ôm tôi , động tác dịu dàng mà thâm tình.

Anh bắt đầu có thói quen theo tôi xuống bếp.

Tôi biết , trong sinh mạng của tôi  không có ai mang mệnh nhất định phải chờ tôi yêu tôi ,vì tôi không phải là duy nhất. Tôi chỉ biết trên thế gian này có trăm ngàn vạn cô gái bình thường , chúng tôi đều không phải là con cưng trong truyền thuyết của ông trời. Nếu như không thể sớm gặp mặt người đàn ông trong định mệnh kia , vậy tôi cũng ít nhất sẽ cảm kích duyên phận cũng đã đến không coi là muộn. Mặc dù chuyện tình bắt đầu không như ý mình , ấn tượng bình thường , như vậy cũng không cần gấp gáp. Nếu như đủ duyên phân , tình cảm sẽ nảy sinh , nếu không , thì sẽ có thời gian , thời gian sẽ giúp chúng ta bồi dưỡng tình cảm.

Chẳng qua là thời điểm cúi đầu thái rau , tôi lại nghĩ đến lời nói của Khả Khả . Cách một nồi cháo thơm ngát , tình địch của tôi ngạc nhiên hỏi tôi : "Chẳng lẽ cô thật sự không ngại trở thành thế thân của người khác sao?"

Trong lòng tôi cười lạnh lùng một tiếng.

Trên đời này , có ai không phải là thế thân ? Trên đời không người nào xứng làm nguyên mẫu. Chúng ta luôn có mục đích của bản thân lo sợ khủng hoảng, lo được lo mất , thế thân mới là người hợp tác tốt nhất của chúng ta.

Bốn phía tứ phương trong phòng bếp , tôi nhìn tòa cao ốc đối diện trước mặt đều chìm trong bóng tối qua cách cửa sổ nghe thấy những tiếng động huyên náo khói lửa. Gợi nhớ đến thời điểm hồi còn trẻ , như thế nào đều hướng về ngọ đèn đầu của người khác mà tưởng tượng cuộc sống khi trưởng thành. Tháng bảy cầu hỉ thước , tháng tám lưu hỏa.*

(*) Cầu hỉ thước; cầu ô thước (chiếc cầu do chim hỉ thước bắc qua sông Ngân Hà trong truyền thuyết Ngưu Lang, Chức Nữ, ví với việc vợ chồng, tình nhân gặp lại nhau sau bao nhiêu năm xa cách)
(?) Lưu hỏa : thiên thạch rơi , nên được ví như tình yêu nóng bỏng của vợ chồng , tình nhân.

Ở trước mặt tôi, là những trái ớt đỏ tươi sấy khô được xếp thành hàng, những trái cà dài màu tím , rau cải màu xanh cùng với nấm đông cô màu trắng , đủ loại màu sắc hiện rõ lên sự vui mừng.

Người đàn ông của tôi đang ở một bên thuần thục rửa rau.

Mà con của tôi , ở trong bụng lấy bàn tay nhỏ của nó ra sức va chạm luyện tập chào hỏi.




- - - - - - - - - - - - 
Bạn xem , cuộc sống to lớn như vậy , người nào có thể nghĩ , ai là thế thân của ai?

Cay mắt , tôi cảm thấy thật buồn.

Đọc xong tôi cảm thấy sót cho cô ấy , nhưng cô ấy là một người phụ nữ thông minh , biết mình cần gì , muốn gì và làm gì để bảo vệ cuộc hôn nhân của mình.

No comments:

Post a Comment