Sunday, September 6, 2015

Cuộc sống nhiều năm cùng Hứa tiên sinh -Phần 1

❤ Đoạn 1 & 2



❤ 1. Ở nhà truy cập blog, phát hiện có một chủ đề "Anh không thích thế giới này , anh chỉ thích em" được đẩy lên vị trí thứ nhất , lúc bấm vào phát hiện là những đoản văn nhỏ về cuộc sống được viết bởi một vị tác giả rất trẻ . Mỗi một đoạn đều về cô ấy và chồng mình ,  những câu nói ngắn ngủi nhưng đặc biệt ấm áp.

Thuật tay gửi cho Hứa tiên sinh đang đi công tác ở ngoài một tin nhắn ghi, " Em không thích thế giới này , em chỉ thích anh."

"Tối mai sẽ về đến nhà , muốn ăn thịt bò nạm hầm."

Tôi mỉm cười trả lời lại được, anh chưa bao giờ trả lời lại những loại tin nhắn đầy tâm trạng thiếu nữ của tôi.

Trước đây đã từng oán giận anh không hiểu gì về lãng mạn , thật may lời nói ra khỏi miệng đến nay anh vẫn chăm lo cho cuộc sống hằng ngày củi gạo dầu muối đầy đủ.

Anh cũng không giận không giải thích, chẳng qua chỉ cười đưa tay ôm chặt tôi, dốc sức vò loạn đầu của tôi.

Cuối cùng , bực mình gì cũng đều quên mất.

Buổi sáng quét dọn vệ sinh nhà cửa, lúc quét sân , thì phát hiện không biết khi nào thì ở một nơi hẻo lánh dưới hàng rào có một loại hoa không biết tên đang nở hoa.

Tôi vui mừng ném cây chổi xuống tới nhìn, cánh hoa có màu hồng phấn , ở giữa có đường vân màu đen , một chùm hoa nở thành một đoàn bên trên những chiếc lá xanh biếc.

Giống như nhiều đám mây ở trên trời rơi xuống , bên trên còn dính chút sương , khả ái cực kỳ.

Phản ứng đầu tiên là phải đi đến tường rào cầm cái cuốc nhỏ ở bên cạnh tới đây, ngồi xổm xuống tinh tế đem bùn đất phía dưới chùm hoa chuẩn bị nới lỏng, còn phải đem cỏ dại bên cạnh cũng phải đồng thời tiêu diệt hết.

Chạy ra đường mòn ở bên ngoài nhặt được một đống đá bự , xếp thành chồng đặt từng cái ở bên góc của  cây hoa đó.

Sau khi chuẩn bị tất cả xong xuôi , vui sướng muốn cùng anh chia sẽ liền chạy vào trong nhà tìm điện thoại di động.

Còn chưa có vào nhà , liền nghe tiếng chuông điện thoại di động vang lên , tôi nhếch miếng cười kích động cực kỳ nói với anh.

"Trong sân có một loại hoa không biết tên vừa nở, màu hồng, em mới vừa dọn dẹp xong cho chúng nó đang chuẩn bị chụp cho anh xem."

"Em có rửa tay chưa?" bên kia anh dường như không thể dễ dàng gọi điện thoại , cố ý đè thấp giọng nói hỏi.

"A , còn chưa có ." bên này tôi le lưỡi trả lời , thật đúng làm cái gì  cũng có thể làm anh bất mãn.

"Lần sau trước nhớ đem tay rửa sạch , nếu không em lại sờ loạn lung tung ăn vào ngã bệnh."

Luôn miệng trả lời được, chỉ sợ vị này đi làm ở bên ngoài bởi vì dạy dỗ tôi có thể lập tức bay trở về liền.

Hứa tiên sinh giống như còn phải đi họp , bên kia có người thúc giục anh, anh đáp ứng mấy câu sẽ tới liền lại hạ thấp giọng dặn dò tôi xem tin nhắn , không hiểu gì nữa thì hỏi anh.

Tôi cho là chuyện hết sức quan trọng , còn làm phiền anh trên đường đi họp còn gọi điện thoại cho tôi , vừa nhìn tin nhắn phát hiện có gần hơn mười cái tin nhắn được anh gửi tới .

Hứa tiên sinh lo lắng sẽ có một tật xấu vẫn mãi không có thay đổi được , chỉ cần vượt qua năm tin nhắn mà anh gửi tới lại không nhận được trả lời của tôi , nhất định hận không thể quật ba thước đất tìm ra tôi.

Vì chuyện này , ngay cả hai người bạn của tôi cũng đem anh ra đùa giỡn. Anh không nói gì , bộ dạng như đây là điều hiển nhiên.

Thì ra anh có người bạn học tới thành phố A , vừa vặn có công việc nên đi ngang qua đây đưa văn kiện , anh không có ở đây liền nhờ cậy tôi đi nhận phần văn kiện kia.

Còn chưa kịp luôn giữ số điện thoại này, thông báo liền nhắc nhở danh sách bạn bè lại tăng thêm.

Ảnh chân dung là hình của Kazuhiko Hanawa, phía dưới ghi chú là "Bạn học Hứa Minh Trạch , bạn học cũ."

Tin nhắn này đích thực là của Hứa tiên sinh , bên trong trừ Hứa tiên sinh, và một ít đồng nghiệp trong công việc ra, tôi không có thêm qua bất kỳ bạn học ngày trước hoặc bằng hữu nào.

Nhưng lần này , không biết vì sao tôi lại có một cái giác đặc biệt thần kỳ, chung quy cảm thấy người này sẽ mang cho tôi nhiều niềm vui , về Hứa tiên sinh mà tôi chưa từng biết ngày trước.

Sau khi cùng đối phương hẹn xong thời gian địa điểm, tôi đơn giản thu nhập một cái đi đến nhà để xe chuẩn bị lấy xe.

Bằng lái được lấy sau khi ở chung cùng một chỗ với Hứa tiên sinh, là bị anh cưỡng ép bắt học.

Nhưng sau khi học xong, Hứa tiên sinh chưa từng để cho tôi một mình lái qua,  dù không một mình cũng không cho.

Căn bản đều là anh lái xe, tôi phó lái . Anh không lái xe , tôi thêu xe.

Cho nên kỹ thuật lái xe, sợ rằng còn dừng lại ở lúc vừa mới cầm bằng lái , hiện tại chỉ sợ gần giống như là quên mất.

"Lái xe từ từ thôi , không nên gấp, đến muộn cũng không sao. Dẫn đường cũng chuẩn bị tốt cho em , em trực tiếp mở ra dựa theo đi. Không cần khẩn trương biết không?"

Hứa tiên sinh đã ở trước khi tôi ra cửa đã nhắn hơn ba lần na ná tin nhắn  , tôi ừ , cuối cùng bây giờ cũng không nhịn được nói ra là anh đi hay là em đi a , như vậy anh mới bỏ qua.

Sau khi hai chúng tôi ở chung một chỗ , bởi vì nguyên do tôi yêu thích yên tĩnh , Hứa tiên sinh mua một căn nhà ở nơi này kết hợp giữa thành thị và thôn quê.

Trước có sân nhỏ , phía sau có hồ nước, tòa nhà còn rất rộng rãi.

Chính là mỗi lần đi làm có hơi xa một chút, những cái khác thật sự không thể tốt hơn nữa.

Lộ trình đi xe hơn một giờ , còn tôi thấp thỏm về kỹ thuật lái xe yếu kém nên cần cả hai tiếng.

Cũng may tôi biết trước nên lúc ra cửa đi trước hai tiếng đồng hồ, may mắn cũng không có trễ bao nhiêu.

Sau khi đi đến địa điểm ,lúc chuyển xe vào bãi , còn chưa cẩn thận đem đến đã làm trầy xước đến một chiếc Cadillac bên cạnh.

Tôi vội vàng lái vào , luống cuống xuống xe nhìn trình độ bị cọ xát.

Chủ xe không có ở đây , bị tróc một miếng nước sơn nhỏ, cũng may không nghiêm trọng lắm.

Tôi từ trong túi xách lấy ra giấy viết, ở phía trên vừa viết lời xin lỗi , sau lại lưu phương thức liên lạc liền đem tờ giấy nhỏ kẹp ở trên cửa sổ xe.

Liếc mắt nhìn thời gian , phát hiện đã muộn hơn hai mươi phút.

Tôi vội vàng chạy lên chỉ sợ đối phương chờ không đợi được đi mất, còn chưa tới trước bàn , liền thấy một bóng lưng.

Thật ngại , đã để cho ngài đợi lâu.

Đứng ở trước bàn, tôi khẽ khom người cùng đối phương nói lời xin lỗi, đối phương tựa hồ có chút mất tự nhiên , đứng lên giúp tôi kéo ghế ra vừa nói không việc gì , tôi cũng mới đến.

Tôi liếc qua , trên bàn hai túi đường đã được mở ra. Lịch sự, hiểu lễ , làm cho người ta cảm thấy thoải mái ,đây là cảm giác đầu tiên của tôi đối với vị bạn học cũ này của Hứa tiên sinh.

"Bạn không nhận ra tôi?" ngồi vào chỗ của mình sau khi hai người còn chưa tự giới thiệu mình , đối phương liền điên cuồng hỏi một câu.

"A?" có chút không rõ , cho nên tôi nháy mắt nhìn anh ta.

Cách chải đầu cũng không phải kiểu tóc thịnh hành hiện tại , phía trước toàn bộ được cuốn thành một cuộn , hình dạng giống như viên thuốc nhỏ vậy.

Nhưng mặt lại bụ bẫm , mặc một bộ âu phục trên người.

Bên trong lộ ra áo lông tới cổ cuối mùa thu mới có thể mặc , toàn bộ trang phục nhìn có chút buồn cười, nhưng lại có chút phần trang trọng.

Tôi thế nào cũng không nhớ nổi bên trong bạn học cũ của Hứa tiên sinh , có một vị mà tôi quen biết.

"Xem ra bạn thật không nhận ra tôi , haizz.."

Đối phương nói xong câu đó, tựa hồ như buông lỏng một hơi.



2. "Tôi tên là Hoàng Lỗi, là bạn học trung học cấp hai với Hứa Minh Trạch, cũng là bạn học của bạn."

Tôi lập tức hứng thú , phải biết rằng muốn biết được những năm tháng trung học của Hứa tiên sinh khó khăn như thế nào. Mặc dù chúng tôi học chung một trường trung học.

"Tên của tôi là Cố Thiển , vợ của Hứa Minh Trạch."

Lần đầu tiên ở trước mặt người ngoài để giới bản thân mình như thế , tôi có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống uống cúp cà phê trong tay.

"Bạn thật sự không nhớ ra tôi sao?" Hiển nhiên Hoàng Lỗi cũng không có ý định từ bỏ vấn đế này, mà tôi lại thật sự không có chút ấn tượng về cậu ta.

Bối rối lắc đầu một cái, một lần nữa khẳng định rằng lúc tôi còn đi học trung học cũng không có bạn học nào từng có kiểu tóc vòng xoáy như vậy xuất hiện.

Anh ta có vẻ hơi bất lực , đem áo khoác âu phục cỡi ra, bên trong mặc một áo len màu trắng phía trên có một khu vực lớn liền bại lộ tiếp xúc với bên ngoài.

Áo len có chút nhỏ , hơn nữa tôi có thể nhìn ra một chút năm tháng , màu sắc đã cũ.

Ở trên là những hoa văn màu vàng lê , ăn mặc như vậy trên một người đàn ông đã 24 ,25 tuổi , có chút không hợp với tuổi tác làm bạn cảm thấy buồn cười.

Tôi ngồi đó ,liền cảm nhận được ánh mắt buộc chặt từ phía đối diện.

Mà Hoàng Lỗi tựa hồ cũng không thèm để ý , hai tay để lên bàn hỏi tôi , hiện tại như thế nào? Có hay không nhớ ra được cái gì? Chính là cái gì cũng không nhớ rõ.

Tôi nói thật.

"Cố Thiển , từ rất sớm tôi đã nghe được người khác nói bạn rất vô tình , không nghĩ tới bạn không chỉ vô tình mà còn dễ quên."

Hoàng Lỗi không hoảng hốt thong thả mặc áo khoác vào, vừa nãy ở trong không khí còn vật màu vàng lê giương nanh múa vuốt giờ phút này liền bị cậu ta giấu dưới lớp áo khoác màu đen lạnh như băng.

Cậu ta cũng không cho tôi thời gian thắc mặc , bản thân tự nhiên bắt đầu kể cho tôi nghe một câu chuyện xưa.

"Tôi từ rất sớm đã biết bạn , khi đó chúng tôi mới học lớp mười một. Tôi cùng Hứa Minh Trạch học cùng lớp , bạn ở ngay cách vách chúng tôi.

Lúc ấy tôi cũng không biết bạn cùng Hứa Minh Trạch quen nhau , biết được bạn cũng trong một cơ hội tình cờ. Có một thời gian nghỉ , mẹ tôi đến trường học thăm tôi , mang theo rất nhiều đồ ăn , còn có bộ y phục mùa thu .

Khi đó mọi người còn mặc áo khoác mỏng mùa thu , bên trong tay ngắn. Áo lông kia lại rất dầy rất nóng , tôi không muốn mặc , lại không muốn làm trái lời mẹ.

Tôi muốn , chờ mẹ tôi đi về , rồi đem y phục nhét trong ngăn kéo là được.

Ở phòng học mẹ tôi phải nhìn tôi sau khi ăn cơm nước xong , mặc áo lông đó vào rồi mới bằng lòng rời đi.

Khi đó trong lớp không có ai , nhưng chắc chắn lát nữa sẽ có người trở lại . Không có biện pháp, tôi đành thỏa hiệp.

Bộ áo lông đó lúc ấy mặc vào thật rộng, rộng rãi suy sụp mặc trên người cũng không nóng , tôi mặc xong sau đó lập tức đưa mẹ tôi ra phòng học , đi xuống cầu thang.

Tôi muốn vội vàng đem mẹ tôi đi , vội vàng lên lầu đổi áo.

Ai biết mời vừa đưa mẹ tôi đi , vừa lên lầu liền đụng phải bạn học.

Nhìn bộ dáng giật mình của cậu ta , tôi cũng biết cái áo đó có bao nhiêu là xấu xí.

Còn chưa kịp mở miệng , cậu ta liền cười ha hả đứng lên lớn tiếng hỏi tôi đây là đang mặc cái gì , mặc giống chẳng giống cái quái gì cả!

Hanawa* đấy! Sau đó tôi còn chưa kịp phản bác lại , liền có một âm thanh đặc biệt thanh thúy từ phía sau của chúng tôi truyền đến.

Hanawa là một nhân vật trong bộ phim hoạt hình Chibi Maruko- chan . Phiêm âm tiếng TQ là Hoa -luân - phiên.

Bạn cùng một nữ sinh khác cứ như vậy đi ngang qua chúng tôi , cô bạn ấy kéo cánh tay bạn nét mặt tươi cười như hoa , một bên cười cười nói nói.

Mà câu Hanawa đấy, giống như chẳng qua chỉ trùng hợp xuất hiện giúp tôi giải vậy khi gặp khó khăn , ngay cả ánh mắt của bạn cũng không ngẩng đầu nhìn chúng tôi.

Tôi lúc ấy cũng thật ngốc , bạn bất quá chỉ đúng dịp cùng người bên cạnh nói chuyện phiếm một câu như vậy , vừa lúc đối đáp lại đối thoại của hai tụi tôi , tôi liền cho là bạn cố ý.

Từ đó về sau , tôi liền bắt đầu chú ý đến bạn.

Thành thích của bạn , dáng dấp rất thanh tú nhưng cũng không quá xinh đẹp.

Tôi còn cố ý đi tìm thành tích lớp mười của bạn , phát hiện môn văn của bạn rõ ràng tốt hơn rất nhiều , lại lần này đến lần khác lựa chọn học khoa tự nhiên.

Lúc ấy tôi cho là đây là do trời cao cố ý an bài như vậy , sau này mới hiểu được là tại sao.

Sau khi để ý đến bạn , tôi phát hiện bạn thường xuất hiện ở trong tầm mắt của tôi.

Sự xuất hiện này không phải là do tôi cố ý truy tìm , mà giống như lúc tan học , tôi ở trong lớn cùng các bạn nam nói chuyện liền có thể cảm giác được bạn đi ngang qua lớp chúng tôi , không chút để ý nhìn qua nhìn tới này nọ.

Chính là cái loại ánh mắt rất muốn nhìn nhưng lại làm như giả bộ như hiển nhiên , ở trong đó tìm kiếm gì đó , lại không có tìm được sau liền thu hồi.

Còn có lúc chơi bóng rỗ , bạn cũng chung quy sẽ xuất hiện ở sân banh bên cạnh chúng tôi.

Ngay cả lúc  tập thể dục , tôi cũng bắt được nhiều ánh mắt từ bạn đến.

Ha ha , lúc ấy tôi vẫn cho là bạn cũng đang lén lút tìm tôi , còn trở về mừng thầm vài lần.

Tôi lúc ấy đã cảm thấy bạn đặc biết có ý tứ , vóc dánh nhỏ nhắn không thích nói chuyện , không có cảm giác tồn tại nhưng lại làm cho người ta rất dễ dàng nhớ đến.

Thời điểm hội nguyên đán năm lớp mười một , tôi thấy được bạn một mình từ chỗ ngồi đứng lên , tựa vào vách tường từ hướng bên ngoài sân thể dục đi.

Tôi lúc ấy đặc biết muốn đi theo sau cậu trò chuyện , nhưng bị chủ nhiệm lớp trông nom kỹ sẽ không để tôi đi ra ngoài tìm cậu.

Sau đó trở về ký túc xá , tôi liền suy nghĩ , nếu như bạn đúng lúc thích tôi , tôi không thể chờ bạn chủ động a , tôi phải tập kích nha.

Thật lâu mới tìm ra được số điện thoại trước đây của bạn , lúc ấy điện thoại di động của tôi bị mất , tôi phải đi tìm Hứa Minh Trạch mượn điện thoại di động.

Lúc mới bắt đầu Hứa Minh Trạch cũng không có ý cho tôi mượn , tôi nhõng nhẽo cố gắng tốn nước bọt nói nếu không mượn được nhà tôi nhất định sẽ tuyệt hậu.

Cha mẹ tôi  nhất định sẽ thương tâm muốn chết mà chết đi , tôi phải sống cô độc đến cuối cả quảng đời.

Cậu ta rốt cục bị giày vò không nhịn được , đem điện thoại ném qua cho tôi.

Cậu có biết ở trong điện thoại di động của cậu ta phát hiện gì không?"

Thấy Hoàng Lỗi đội nhiên dừng lại , đặc biệt giảo hoạt nhìn tôi hỏi.

"Không biết" tôi thành thật lắc đầu, nếu cậu ấy biết vậy nhất định là về tôi.

"Tôi lúc đó mới biết , thì ra tôi vẫn luôn sai lầm . Sau khi soạn nội dung tin nhắn cho bạn , bắt đầu thêm số điện thoại của bạn vào ,càng nhập vào càng cảm thấy có gì đó không đúng. Bởi vì trong mục gửi tin của  Hứa Minh Trạch có một số hoàn toàn giống như số của cậu , nhưng dãy số đó được bỏ trống không ghi chú.

Tôi theo tên cậu liền nhấn vào trong phát hiện bên trong hộp thư bản nháp , toàn bộ là những tin nhắn thất bại được gửi cho cậu , có đến 113 tin.

Mỗi một tin nhắn rất ngắn , giống như 'Ở phòng ăn lầu hai thấy em' ' Lúc chạy tóc em tung bay rất đẹp' toàn loại đối thoại hằng ngày.

Lâu lâu là có một câu diễn tả ' Tôi rất nhớ em , em chừng nào thì mới có thể nói chuyện cùng tôi'.

Đối với tôi lúc ấy khi thấy những nội dung này vẻ mặt cũng giống y hệt như bạn bây giờ. Cực kỳ khiếp sợ!

Phải biết rằng Hứa Minh Trạch lớn lên chỉ không chỉ đẹp trai , thành tích còn giỏi như vậy , nữ sinh đuổi theo cậu ta không dưới mười người,vậy mà người cậu ta thích lại là bạn!

Nhưng ngoài trừ khiếp sợ ra , tôi còn có chút thương tâm.

Bởi vì nếu như người thích bạn không phải là cậu ta , nhiều hoặc ít tôi còn cảm thấy mình có thể tranh thủ một chút.

Nhưng tình địch là cậu ta, tôi cũng biết chuyện thích bạn nên ngừng lại.

Nhưng là , tôi giống như không có thể khiến cho bản thân mình buông tha được . Vẫn yên lặng thích bạn nhiều năm như vậy."

Nói xong đoạn văn đó , sắc mặt của Hoàng Lỗi nhẹ nhõm bưng cà phê trên bàn uống một hớp.

Tôi ngồi ở đối diện trầm mặc , cố gắng kèm chế bản thân mình tiêu hóa đống tin tức này.

Cho tới nay , tôi vẫn cho tôi là nữ sinh như vậy không đáng giá được người khác yêu thích , dù cho sau này lại cùng ở chung một chỗ với Hứa tiên sinh, tôi vẫn tự ti.

Nhưng không biết , nhiều năm như vậy , tôi được một người khác yêu dịu dàng lâu như vậy.

Về chuyện Hanawa năm xưa , tôi giống như có chút ấn tượng.

Lúc ấy tôi cùng bạn thân đang thảo luật về nhân vật hoạt hình (animation) , cô ấy hỏi nhân vật nam trong hoạt hình mà tôi thích nhất là ai.

Tôi rất tự nhiên buột miệng nói ra Hanawa, nhưng không biết năm đó thuật miêng để cho một nam sinh nhớ đến Hanawa như vậy, cũng làm cho cậu ta cất giữ bộ áo lông đáng yêu cho đến bây giờ.

Tôi đột nhiên vì lỗ mãng năm đó mà tôi cảm thấy có chút hối hận.

Nếu như có cơ hội tôi nghĩ tôi sẽ quay đầu lại liếc mắt nhìn nam sinh có chút không được tự nhiên mà đỏ mặt , cùng với áo lông màu lê mà cậu ấy đang mặc.

Thì ra, ở trong thanh xuân của người khác , tôi không cẩn thận làm một nữ thần, còn là một loại u mê ngu ngốc.

"Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết những điều này, cũng rất cảm ơn cậu đã từng thích qua tôi."

"Không có gì, chẳng qua là tôi cảm thấy cũng nên cho thanh xuân đã qua một lời tạm biệt. Nếu là người mà cậu thích không phải là Hứa Minh Trạch , tôi chắc chắn đã sớm hạ thủ giành cậu. Đáng tiếc , năm đó ánh mắt tìm kiếm của cậu vẫn luôn tìm cậu ấy, haizz, đều là cho tớ tự mình đa tình gậy ra họa . Đúng rồi chuyện này cậu nhớ đừng nói với cậu ta , nếu không cậu ta ghen lên mạnh mẽ thế nào cũng nhất định ném tôi trở về thành phố B."

"Ha ha , làm sao lại như vậy được."

Hai người lần nữa tùy tiện hàn huyên chuyện cũ của trung học , sau đó cậu ta phải chạy về công ty.

Hai chúng tôi cùng xuồng lầu , lúc đi nhà để xe lấy xe , tôi đứng ở phía trước xe , nhìn cậu ta lấy tờ giấy xin lỗi cùng phương thức liên lạc, mặt ngay lập tức đen thêm mấy thành.

" Ha ha ha , Cố Thiểu cậu như thế nào lại đáng yêu như vậy."

Hoàng Lỗi cầm tờ giấy đi lên trước mặt tôi cười nói , tôi đột nhiên cảm thấy giờ khắc này cậu ấy cực kỳ giống Hứa tiên sinh năm đó cùng tôi nói "Đi thôi."

Về đến nhà đã gần bảy giờ tốt, tôi tắm rửa thu dọn xong, liền nhận điện thoại đúng giờ hẹn của Hứa tiên sinh.

Tôi ôm ba ba vào trong ngực, mềm nhũn cùng nó nằm trên ghế sa lon cùng hồi báo với Hứa tiên sinh về tiến trình gặp mặt ở buổi chiều.

Hứa tiên sinh hình như có chút bận rộn, không có chút tâm trạng cùng tôi nói chuyện phiếm, âm thanh làm nền là tiếng gõ bàn của ba ba.

Tôi sợ anh bồi tôi sẽ phân tâm , liền lẩm bẩm muốn đi ngủ, không thể nói chuyện.

Anh có chút giật mình, bình thường cái thời điểm này tôi nếu không phải làm gì ầm ĩ như đọc sách nghe chuyện xưa, chính là trêu ghẹo những đồ lặt vặt trong nhà.

"Buổi chiều hôm nay khi người đi có xảy ra việc gì không?

Xảy ra, lão bà của anh cọ xá xe Cadillac của người ta, chủ xe người ta bắt lấy em làm áp trại phu nhân để trợ nợ đấy.

"Thời điểm ban đầu lúc anh học trung học năm hai , có phải hay không nếu em không để ý đến anh , anh cũng sẽ không để ý tới em?

Tôi bỗng dưng hỏi một câu như vậy , đầu điện thoại bên kia không một tiếng động.

"Sẽ không , anh sợ em sẽ đi cùng người khác , không dám không để ý đến em."

Có chút cảm động , tim lại đập thình thịch sợ lời nói muốn ôm anh mà vỡ đê trào ra khỏi miệng.

"Ừ , đời này em chỉ đi theo anh."

Tôi từ từ đem đầu vùi vào bụng của ba ba , ấm áp gãi nó kêu meo meo meo meo loạn xạ.

Sau khi cúp điện thoại của Hứa tiên sinh, cả gian phòng trong nháy mắt liền chìm vào hư không.

Đây đã là năm thứ mười quen biết Hứa tiên sinh đấy.


No comments:

Post a Comment