Saturday, August 29, 2015

Cố Phán như đóa hoa rực rỡ - Chương 8



Chương 8: Lính mới 

 Cố Phán tiếp tục đi về phía trước , lúc này là thời gian tự học buổi tối , phòng học tĩnh lặng bình yên. Mà phòng báo cáo lại náo nhiệt cực kỳ , mọi người bận rộn kinh khủng.

Cố Phàn thò người ra đưa mắt liếc nhìn , anh đang ở trên sân khấu , đưa lưng lại cùng một nữ sinh đang nói gì đó. Trên sân khấu , ánh đèn phủ trên người của anh , làm anh vốn đẹp lại rực rỡ lóa mắt.


Cố Phán khiêm tốn mà ngồi ở trong góc, ánh mắt không tự chủ được nhìn anh. Anh liên tục bận rộn , cũng không có ngừng nghỉ . Trong lúc đó có một nữ sinh đưa cho anh một chai nước , nhưng mà anh không có cầm. Cô gái có chút thất vọng.

Trần Thiệu Thần thương lượng với ban học xong mọi chuyện , giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, bảy giờ mười phút. Anh không khỏi nhìn về phía cửa , cho là cô chưa có tới, không nhớ cô lại ngồi ở dưới đài.

Ánh mắt của hai người chạm nhau , gương mặt ngẩn người của cô làm cho khóe miệng anh tràn đầy vui vẻ.

Cô liền duy trì vẻ mặt kia , cũng không biết đang suy nghĩ gì , xung quyanh hết thảy giống như cũng không cùng nàng có quan hệ vậy.Chờ Trần Thiệu Thần đi tới , sắc mặt của cô mới từ từ có dao động.

Anh đứng ở một hàng trước cô ," Đến." Giọng nói bình tĩnh.

Cố Phán có chút lúng túng, con ngươi khẽ nhúc nhích, chuyển để tài khác, " Sư huynh , Đường Đàm đi đâu rồi?"

Còn tường rằng cô đang suy nghĩ ... , kết quả lại là đang suy nghĩ bạn cùng phòng của cô . " Cô ấy là cán bộ của hội sinh viên , dĩ nhiên là muốn đi làm công tác."

Cố Phán chậc lưỡi.

Trần Thiệu Thần ngực phập phồng một cái, "Mới vừa rồi đang suy nghĩ gì?"

Cố Phán khóe miệng cong lên thành một vòng cung , như có điều suy nghĩ nhìn anh , mới sẽ không nói ra vừa nãy là nhìn anh thất thần.

"Tôi cảm thấy làm đại nhân rất tốt." Cô vẻ mặt ngiêm túc.

Trần Thiệu Thần tự nhiên sẽ không tin tưởng cái ý kiến này của cô.

Cố Phán cười mang theo vài phần giảo hoạt , thấy khóe miệng anh hơi khô , cô không tự chủ được đem chai nước trong túi xách đưa tới.

Trần Thiệu Thần sửng sốt, nhìn cái bình nước sối nhỏ, "Đặc biệt mua cho tôi?" Anh nhìn chằm chằm mặt của cô. Quả nhiên, mặt của cô gò mắt nhất thời nổi ửng đỏ nhàn nhạt , rất mê người.

Cố Phán thật nhanh khoa tay múa chân, "Thật ra , là mang cho Đường Đàm."

Trần Thiệu Thần cũng không lật tẩy cô , túi xách của cô trong đó ít nhất còn có một chai nước suối. Cũng không vạch trần cô. Vặn mở nắp chai, uống ngay vào miêng, một ngày hôm nay nói quá nhiều, âm thanh có chút khàn khàn.

"Sư huynh , tôi trước xem áp phích đã xong chưa."

Trần Thiệu Thầm nắm chai nước , không chút để ý nói một câu, "Đã xong."

Cố Phán nhỏ nhẹ nói ," A? Ai làm giúp ta?"

Trần Thiệu Thần chớp chớp lông mi, "Tôi làm."

Cố Phán không biết nên nói gì nữa.

Trần Thiệu Thần đi qua một bên , đem áp phích lấy tới bày ra, "Tài nghệ của tôi khẳng định so với em kém hơi. Em xem một chút nhìn tạm được không?"

Cố Phán bình tĩnh nhìn mấy giây, giơ tay lên khoa táy múa chân nói, "Tốt vô cùng. Sư huynh, ngươi thật lợi hại, làm cái gì cũng dễ dàng như vậy."

Trần Thiệu Thần đem áp phích cuốn lại , mặt mày mơ hồ đều hiện lên một chút vui vẻ, thậm chí mang theo chút bất đắc dĩ. Cố Phán cho là mình nhìn lầm rồi.

"Thật ra là có chuyện đối với tôi mà nói cũng không phải là dễ dành như vậy?" Trần Thiệu Thần tốc độ nói chuyện chậm chạp trầm ngân nói.

"Chuyện gì?" Cố Phán hỏi tiếp.

Trần Thiệu Thần nhìn cô cười một tiếng, hơi nghiêng hướng cô , "Cùng em nói chuyện yêu đương." Anh hơi dừng một chút," Tôi là lính mới , Phán Phán đại sự kính xin chiếu cố nhiều hơn." Âm thanh của anh ôn tồn trong trẻo, mang theo nhợt nhạt vui vẻ.

Cố Phán trong nháy mắt cứng lại , đắm chìm vào sự thâm tình của anh, 囧囧 mà không biết phải làm sao.

Cô cũng là lính mới !

Anh không biến sắc trở lại vị trí ban đầu , nhìn gương mặt cô xinh đẹp hiên ra vẻ mặt thất thần vô tội , anh giấu đi ý cười, "Cố Phán ... "

Cô nghẻo đầu.

"Không nên nhìn tôi như vậy." Anh mím chặt khóe môi , tròng mắt đen sáng lóe rực rỡ khiếp người, "Em còn như vậy nhìn tôi , tôi sẽ muốn ... hôn em." Ôn nhu hơi thở di chuyển xung quanh cô, để cho cô thấy mình như ở trên đám mây.

Cố Phán cảm thấy ở cùng với Trần Thiệu Thần , nên cẩn thận tần số tim của cô gần đây đập không đều.

"Răng còn đau hay không? Bác sĩ nói như thế nào?" Mở miệng lần nữa âm thanh giống như tối tăm thâm trầm , mới vừa nãy anh thật không phải là nói đùa.

Lúc này còn có thể nói về vấn đề này, Cố Phán cũng thật khâm phục anh. Lính mới nói chuyện cũng trực tiếp như vậy sao?

Bất quá anh nói trước giúp cô đem áp phích làm xong cũng là sáng suốt , nếu không lấy tâm trạng tối nay của cô khẳng định là không hoàn thành.

Một ngày kia , Cố Phán đem chuyện này cùng anh nói.

Người nào đó biểu lộ vẻ mặt sáng tỏ. "Chính là sợ ngươi quá kích động , mới giúp ngươi làm xong."

Phán Phán đại sư đối với sự phòng bị của anh thật sự là bội phục sát đất.

Lại sau một tiếng đồng hồ, Cố Phán đều là đang ngẩn người trôi qua, ừ , là nhìn thân ảnh của anh đến ngẩn người.

Cô cho tới bây giờ chưa nói với anh, nhìn bóng lưng của anh , cũng là một chuyện tốt đẹp ,  cảnh đẹp ý vui .

Cố Phán ở trên tờ giấy ghi chép tùy ý mà vẽ xấu, một tiểu Trần Thiệu Thần liền xuất hiện, so với bản thân anh khả ái hơn rất nhiều.

Đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình , trong lúc bất chợt có người đi tới bên cạnh cô. Vừa quay đầu lại , chỉ thấy một cô gái dùng ánh mắt u oán nhìn cô.

"Cô một chút cũng không xứng với anh! Chủ động rời xa anh ! "Cô gái lạnh lùng nói.

Cố Phán sắc mặt không chút thay đổi , cô chẳng qua là đang nhìn cô gái ấy.

Cô gái ấy bất an cắn khóe môi.

"Uy, có nghe hay không! Anh ưu tú như vậy , hoàn mỹ như vậy , nhưng còn cô? Cô là người câm! " Cô gái kích động , âm thanh lại kiềm chế đè nén.

Cố Phán sắc mặt tái nhợt một chút, thở một hơi. Cô từ từ đứng lên , tóc dài khẽ nhúc nhích , khí thế cao ngạo , cô chẳng qua là lấy túi từ bên cạnh cô gái  tới.

Đi ra phòng báo cáo, tựa vào trên một cột hành lang, chồng cả người lên. Tay nắm điện thoại di động của cô,  khớp xương trắng bệch.

Hàn Diệp Hành tối nay có khóa , ra ngoài lúc này vừa đúng thấy cô , tóc dài che mật phân nửa gò má của cô , hắn lại cảm giác được giờ phút này cô nhìn có chút ưu thương, cước bộ dừng lại , cùng bạn học nói một câu đi tới. "Cố Phán ... "

Vốn là trên mặt cô còn hiện ra tâm tình , lúc nhìn đến hắn , tâm tình liền đúng lúc bị cô thu lại.

Hàn Diệp Hành liếc nhìn phòng báo cáo bên phải , đốt với sự xuất hiện của cô ở nơi này trong lòng liền sáng tỏ.

"Sư huynh, ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Cố Phán viết xuống nghi vấn của mình.

"Tối nay tôi có khóa." Hàn Diệp Hành trả lời. "Đúng rồi , tôi tìm được danh thiếp của vị sư huynh kia."

Cố Phán nhận lấy, "Cảm ơn."

Hàn Diệp Hành cúi đầu nhìn chữ trên điện thoại di động của cô.

Cố Phán đột nhiên cảm thấy hơi mệt một chút, cùng người khác nói chuyện như vậy , lâu ngày , người khác nhất định sẽ cảm thấy không thú vị.

Chỉ chốc lát sau, Hàn Diệp hành bị một cú điện thoại gọi đi , Cố Phán nghe được điện thoại đầu bên kia là âm thanh của một nữ sinh.

Theo Cố Phán quay về phòng báo cáo sau, cô đã cảm thấy mơ hồ có địa phương gì đó không đúng.

Nữ sinh kia cô cũng không có nhìn thấy nữa. Sắc mặt của Trần Thiệu Thần cũng tựa như nhìn không tốt như hồi nãy.

Chờ sau khi mọi thứ ổn định, hai người cùng nhau quay về. Mặc dù thói quen im lặng , nhưng là đoạn đường này anh trầm mặc làm cho Cố Phán có chút khó chịu. Cố Phắn cắn cắn môi , nhẹ tay đụng nhẹ vào một cánh tay của anh.

Trần Thiệu Thần dừng bước lại , quay đầu nhìn cô , mi tâm nhíu lên , "Tôi cùng nữ sinh kia đã nói chuyện , cô ấy nhờ tôi hướng đến em truyền đạt lời xin lỗi."

Cố Phán cũng biết anh biết rồi , cô lắc đầu một cái , bày tỏ mình cũng không thèm để ý.

Trần Thiệu Thần thuật thế cầm tay của cô , thật chặt , "Thật xin lỗi , cũng bởi vì tôi ..."

Cố Phán hơi dùng sức nắm chặt tay của anh , sau đó rút ra , "Sư huynh , ngươi biết tôi tại sao không thể nói chuyện không?" Ánh mắt của cô giống như các vì sao tinh tú xinh đẹp.

"Mẹ tôi lúc mang thai gặp phải chịu chứng uất ức, tôi đến hơn bốn tuổi cũng không biết nói chuyện. Sau lại gặp cha của tôi , có một ngày , tôi đột nhiên lên tiếng. Người thân của tôi cũng đặc biệt vui vẻ. Chỉ là không có bao lâu , tôi sinh bệnh , sau này không bao giờ ... có thể lần nữa lên tiếng.  Ông trời lại cùng tôi đùa giỡn một trận. " Cô cười . " Mẹ tôi nói âm thanh của tôi nếu như là do ông trời cho , có phải như vậy hay không , ông trời sẽ phải thu hồi lại? Tôi biết, bà ấy đến này vẫn còn giữ lại một chút phần ghi âm giọng nói khi còn bé của tôi."

Cô khoa tay múa chân động tác không nhanh không chậm , bình tĩnh thật giống như là đang nói chuyện của người khác. Trần Thiệu Thần tim bị cái gì níu lấy , mọi thứ của cô như mũi nhọn đều khắc vào tim của hắn, từ đó xóa sạch không đi.

"Tiếc nuối nhất định là có , bất quá tôi cảm thấy, ít nhất là tôi rất may mắn, cha mẹ cùng tôi có thể ở chung một chỗ sinh hoạt." Bỗng nhiên cô nhỏ nhẹ chỉ tay , " Còn có gặp được ngươi."



***


Tôi nhất định sẽ cố gắng làm xong. Cố lên !!

No comments:

Post a Comment