Tuesday, August 25, 2015

Cố Phán như đóa hoa rực rỡ - Chương 7


Chương 7:  Tin đồn bay xa

Ở cửa ký túc xá Cố Phán đứng chần chừ một chút. Hành lang thỉnh thoảng có người qua lại , cô lại nhẹ nhàng cúi đầu thấp xuống, đi tới đi lui , bóng người gầy gò trên mặt đất mơ hồ lung lay.



Bạn không thể lựa chọn cái tốt đẹp nhất, nhưng cái tốt đẹp ấy lại lựa chọn bạn. Sự tồn tại của mỗi người đều mang theo ý nghĩa tốt đẹp.

Rốt cuộc tâm trạng của cô cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Đường Đàm với Diệp Tử Nhuy đều có mặt, hai người mỗi người cầm một tấm tuyên truyền như đang nghiên cứu cái gì đấy.

Đường Đàm thấy cô trở về, liền chào hỏi," Cố Phán , tuần sau thứ tứ ở cao ốc XX có triển lãm tranh, cậu có đi xem không ?"

Cố Phán nhìn tờ tuyên truyền một chút, thời gian thật khéo , đúng ngày thứ tư. Cô lắc đầu một cái , viết, " Ngày đo mình có việc."

"Việc gì?" Đường Đàm tò mò.

Diệp Tử Nhuy gương mặt bình tĩnh , "Thứ tư hội học sinh tranh cử."

"Ặc..." Đường Đàm thở dài, "Tớ đều mau quên đi, có Trần sư huynh của nhà cậu."

Cố Phán thở dài một hơi ,bạn học  Đường Đàm hình như bạn cũng đã quên tôi đêm nay đã giúp bạn đi cửa sau.

Đường Đàm bỗng nhiên tỉnh ngộ," Nếu không thì không cần đi xem triển lãm tranh, sau này ngược lại còn có cơ hôi. Hội học sinh tranh cử lại không giống vậy, bỏ qua lần này, sau này sẽ không bao giờ có cơ hội nhìn lại. Nhuy, cậu có đi không?"

Diệp Tử Nhuy im lặng một lúc, nhìn về phía Cố Phán, "Cố Phán cậu thì sao?"

Cố Phán chợt suy nghĩ, theo tình hình đêm nay, cô hẳn là muốn đi. Ủng hộ bạn bè!

Cố Phán gật đầu.

Đường Đàm đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, "Đúng rồi , Cố Phán , ngày đó thầy Lý giữ cậu lại để làm gì thế? Có phải đặc biệt chỉ điểm một chút gì cho cậu không ?"

Cố Phán thả đồ vật xuống, nhanh chóng viết lên tờ giấy. "Thầy hỏi tớ có hứng thú đến phòng làm việc của thầy hỗ trợ không ."

Hai người kia hít sâu một hơi , bầu không khí ký túc xá liền đổi.

"Cậu đúng là có số chó ngáp phải ruồi? Liền bởi bì tấm tranh chân dung kìa của cậu ? "Đường Đàm gương mặt kích động.

Diệp Tử Nhuy híp đôi mắt, "Đó là tranh Chu Hằng vẽ mà."

Cố Phán sững sỡ , cô thật sự không biết ai là người vẽ tranh.

Diệp Tử Nhuy cười khẽ, "Giáo sư Lý đều mang sinh viên nghiên cứu." Ngữ khí nhan nhạt , nhưng lại không thể nói ra mang theo mùi vị gì . Lý Thịnh yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, đương nhiên nghiêm sư xuất cao đồ. ( Thầy khó dạy ra trò giỏi)

Cố Phán lại không giải thích gì.

Sau khi rửa mặt , cô ngồi ở trước bạn thu dọc đồ đạc, tiếng chuông điện thoại của tin nhắn vang lên, là tin nhắn từ cô bạn thân Hoa Như. Hoa Như thi đậu trường đại học ở thành phố S, ngành Báo chí và Truyền thông. Thời điểm nghỉ hè, hai người liền hẹn cẩn thận , ngày Quốc Khánh thì Hoa Như sẽ đến thành phố B tìm cô chơi.

Mấy ngày khai giảng này Hoa Như vẫn rất quan tâm chuyện của Trần Thiệu Thần, tất nhiên cô nàng cũng có thể từ chỗ anh của cô ấy Hoa Dương hỏi thăm ra được một chút tin tức.

Hoa Như : Tớ rất tò mò, đến tột cùng Trần sư huynh là người như thế nào?

Cố Phán bình thường đều trực tiếp lơ là những vấn đề này.

Hoa Như : Nghe anh của tớ nói, Trần sư huynh ở trường học rất được hoan nghiênh.

Cố Phán: ...

Hoa Như:  Nữ sinh đều chủ động tỏ tình với anh ấy, thư tình gì đều có.

Cố Phán: Tớ cũng thu được mà!

Hoa Như : Chỗ béo bở không thể cho người ngoài, gần trăng cũng dính được chút hào quang. Bạn học Cố Phán cố lên!

Cố Phán thở dài, mặt trăng hình như đã bị mình bắt được .

Hoa Như: Cậu bây giờ cùng Trần sư huynh biết nhau, anh ấy có xài mạng xã hội gì không?

Lấy sự quan sát của cô gần đây ở chung với anh, chúng ta dùng gì thì anh cũng dùng vậy.

Hoa Như : Có blog không? Tớ cũng phải theo dõi một chút.

Cố Phán đem tên blog của Trần Thiệu Thần nhắn qua. Chỉ chốc lát, hầu như toàn là lời nói của Hoa Như.

Hoa Như : Trần sư huynh có nhiều fans vậy! Vậy mà chỉ quan tâm 20 người! Anh ấy có theo dõi cậu kìa!

Cố Phán do dự có muốn hay không đem chuyện tối nay kể cho cô ấy nghe? Ngẫm lại , vẫn chờ một chút đi. Ngược lại cô ấy cũng rất nhanh sẽ đến thành phố B . Đang suy nghĩ , Đường Đàm bên kia quát to một tiếng.

"Cố Phán!" Âm thanh thật sư là kinh thiện động địa khiếp sợ quỷ thần.

Cố Phán xoay người lại , khó hiểu.

"Cậu mau tới đây!" Đường Đàm chỉ vào màn hình máy vi tính, "Chúc mừng kinh tế tài tử và mỹ thuật tài nữ nắm tay , đã có hơn 300 hồi đáp rồi!"

Cố Phán nhanh chóng quét qua từng cái một. "Trường học của chúng ta nhiều người bát quái vậy sao?"

"Chúng ta kinh tế đại thần lại bị đàn em ở ngoài ngành bắt làm tù binh, các mỹ nữ kinh tế làm sao chịu nổi!"

"Tin tức của chủ topic chính xác sao?"

"Bạn học Trần vẫn rất biết điều, cũng không nhất định như vậy."

"Bạn học Trần và bạn học Cố đều là người thành phố D , trước có quen biết.

Cố Phán thẹn thùng, mạng lưới thật là đáng sợ.

Đường Đàm và Diệp Tử Nhuy đều nhìn về cô ." Các bạn thật sự đang quen nhau?"

Đôi mắt của Cố Phán chuyển động , vấn đề này nên trả lời làm sao đây? Thông báo chuyện hai giờ trước , cô còn chưa kịp dùng thủ ngữ trả lời chắc chắn.

"Nghe nói , nữ sinh kia không thể nói chuyện." Sau khi thấy tin nhắn đó , trong nháy mắt topic bùm nổ.

Cố Phán giật giật khóe miệng. Tuy rằng đại nhân T tính tố chất rất cao , chỉ sợ càng nhiều lới nói khó nghe đều sẽ mọc ra.

Có lúc những từ ngữ không có sự sống cũng sẽ làm con người đau đớn.

Đường Đàm khô khan nở nụ cười , " Những người này thật tẻ nhạt, điển hình tâm lý của cây nho chua."

Tắt đền căn phòng rơi vào trong bóng tối.

Cố Phán nhắm đôi mắt không muốn nghĩ đến chuyện topic đó. Yên tĩnh chốc lát , cô không thể nghĩ đến khi còn bé, lần đầu tiên cha cô thấy tình cảnh của cô , cũng bị cô kinh sợ.

Điện thoại bên gói đột nhiên vang lên vài cái , cầm lấy đén vừa nhìn , là tin nhắn , đến từ Trần Thiệu Thần.

"Những người kia không thể hiều đau khổ của em, không cần để ý."

Xem ra anh cũng nhìn chủ đề đó.

Cố Phán nghiên người sang, đôi mắt chua xót , " Sư huynh , em đã rõ."

(Thần Khúc) bên trong từng có một đoạn văn như thế này:

Tại sao muốn dừng lại ?

Bọn họ nói chuyện gì cũng không liên quan đến bạn.

Hãy để bọn họ nói đi thôi,

Bạn hãy nghe theo tôi,

Muốn giữ vững niềm tin của chính minh,

Muốn như tháp cao kiên cố,

Không cần vì mưa bão mà nghiêng.

Vì ý nghĩ của người khác mà xa cách người của mình sẽ làm con người cảm thấy đáng tiếc,

Hiểu không?

Cố Phán thở một hơi an tâm đi ngủ.

Ký túc xá của Trần Thiệu Thần nhưng lại bùm nổ. Tác giả bắt đầu mởi chủ đề kia chủ yếu chỉ muốn một tin tức nóng để mọi người kinh ngạc một chút, nhưng không nghĩ tới ánh mắt của mọi người nhưng lại dừng ở chỗ thiếu hụt trên người của Cố Phán, tìm hiểu mọi thứ.

Sự thật là có người còn viết lên , " Sao có thể có chuyện đó , Trần Thiệu Thần làm sao sẽ thích cô ấy? Cũng chỉ là xinh đẹp mà thôi , không thể nói chuyện , làm sao trò chuyện được?"

Trần Thiệu Thần nhìn website, vẻ mặt lạnh lẽo, không có một tia nhiệt độ , tay phải vuốt nhẹ chuột, tay trái đặt ở trên mặt bàn.

Dương Chấp và hai vị kia ở một bên, rơi vào trầm mặc. Nhận thứcTrần Thiệu Thần hơn hai năm, chưa từng thấy hắn sinh khí qua. Hiếm thấy!

"Xóa tiếp không khó , để tớ làm."

"Bất quá ai có thể nói, chủ đề trong bài viết là có thật không?"

Trần Thiệu Thần nhướng mắt," Xóa tiếp." Hắn nhanh chóng xóa tiếp hai chữ.

"Đợt lát nữa hãy xóa, để tớ xem tấm ảnh một chút."

Trần Thiệu Thần lạnh lùng nhìn thoáng qua, "Không cần nhìn , tấm hình kia chụp chẳng ra sao , người thật so với tấm hình xinh đẹp hơn."

Thật sự là được rồi nha! Ba vị kia khóe miệng giật giật.

Trong đó một người nhất định phải xem , kết quả vừa nhìn thấy tấm hình kia xong sau đó , tàn nhẫn đem Trần Thiệu Thần kêu gào một phen , như vậy còn nói không ra sao! Cậu ta rốt cuộc muốn như thế nào!

Ngày thứ hai đi học , một đường đi đều có người đáng giá , cô vừa đến phòng học , bạn học cùng lớp cùng nhau nhìn về phía nàng. Từ khai giảng đến hiện tại , cô vốn ít cùng những bạn học kia giao lưu, và lúc này bài viết kia tuôn ra , cô lập tức trở thành nhân vật nổi tiếng trong viện , mọi người thờ ơ lạnh nhạt cũng không có gì đáng trách.

Giáo sư tiết này lại cho bài tập , phía dưới mọi người đều đau khổ.

Chuông tan học vừa vang lên, mọi người từng người rời đi, Cố Phán đi ở cuối cùng, Đường Đàm muốn đi hội sinh viên đưa tin , đã đi từ sớm.

Diệp Tử Nhuy cũng vừa thu nhập đồ vật xong. Nhắc tới cũng rất kỳ quái, Diệp Tử Nhuy và cô tựa hồ không tới cùng nhau.

Nguyên tưởng rằng Diệp Tử Nhuy sẽ một mình rời đi , không nghĩ tới cô ấy nhưng dừng lại ở trước cửa." Cố Phán , cùng nhau đi đi."

"Cố Phán , tớ phát hiện cậu thật sự rất lợi hại." Diệp Tử Nhuy đột nhiên nói ra.

Cố Phán im lặng.

"Ở chỗ giáo sư tớ nhìn thấy thành tích của cậu , cậu được vào đại học T với điểm tuyển cao nhất trong chuyên ngành của chúng ta." Cô luôn tưởng Cố Phán là được chăm sóc đặc thù. Cái bài viết kia cũng đã nói , cô ấy là được trúng tuyển đặc biệt.

Trên điện thoại Cố Phán viết lên ," Đều là quá khứ , không thể nói rõ điều gì."

Diệp Tử Nhuy lẩm bẩm. Cô xem qua nguyên ảnh phác họa của Cố Phán , tuy rằng đều phác họa những gì cô ấy thích làm , bất quá người trong nghề vừa nhìn liền hiểu rõ , cô ấy rất có năng khiếu.

Sáng nay răng của Cố Phán liền có chút đau, học xong, tình huống nghiêm trọng hơn . Nói chuyện di chuyển sẽ mơ hồ cảm giác hơi đau.

Bất đắt dĩ , cô đi phòng cứu thương.

Phòng cứu thương người không phải nhiều lắm. Chỉ là cô cũng không ngờ ở chỗ này gặp phải Hàn Diệp Hành.

Hàn Diệp Hành nhìn thấy cô cũng thoáng cả kinh. "Cố Phán..." Hắn gọi một tiếng tên của nàng, trêu đến những người đến phòng cứu thương đều nhìn về phía cô.

 Cố Phán đi tới , mỉn cười như là chào hỏi.

"Cô làm sao vậy? Bị bệnh? "Hắn hỏi.

Cố Phán chỉ quai hàm của chính mình.

Hàn Diệp Hành hiểu rõ, "Đau răng ? Là răng khôn?"

Cố Phán gật đầu. Thời điểm nghỉ hè, đột nhiên hai chiếc răng khôn mọc, đã sớm nghe nói răng khôn mọc ra rất đòi mạng. Lúc đó cảm giác gì đều không có, cô vui vẻ trộm ăn, hiện tại rốt cuộc bạo phát.

"Răng khôn phải đối phó cẩn thận, nghiêm trọng phải làm phẫu thuật."

Cố Phán nhíu mày lại , cô sẽ không .... như vậy đi . "Sư huynh , anh bị làm sao?"

"Là bạn học của tôi bị cảm để tôi mang thuốc về cho cậu ta."

Chỉ chốc lát đến phiên Cố Phán. Giáo y là một dì hơn 40 tuổi. "Răng bị ngăn trở không có hoàn toàn mọc ra , bị lợi bên trong bọc một nữa." Ngoáy tay đụng đến lợi , Cố Phán đau tê tê hút một hơi.

"Cô bạn , dành thời gian đi bệnh viện nhìn một chút, nhổ hoặc là đem khối lợi này mở ra để răng lộ ra."

Nghĩ lại tình cảnh máu tanh kia, Cố Phán mặt dần dần trắng bệch , quá khủng bố.

Nhận được tin nhắn từ Trần Thiệu Thần , cô mới từ phòng cứu thương đi ra. Hai người cẩn thận hẹn đem công việc áp phích còn lại làm xong, bất quá Trần Thiệu Thần bên kia vài ngày hôm nay bị giáo sư trong viện tìm anh có một số việc.

Trần Thiệu Thần dành thời gian phát ra một tin nhắn: Đang ở nơi nào?

Cố Phán: Phòng cứu thương.

Bên kia rất nhanh trở lời tin nhắn lại: Làm sao thế? Bị bệnh ?

Cố Phán : Đau răng.

Trần Thiệu Thần cầm điện thoại , ngẩn người, bất đắc dĩ cong khóe miệng, " Vốn dự định mời người đi ăn cơm tối."

Cố Phán cất điện thoại di động, gần đây cô đại khái không muốn ăn chút nào hết.

Thật sự là lúc hoàng hôn, ánh mặt trời chiếu khắp mặt đất, trường học phủ thêm một tầng thanh khiết sa mạc.

Hàn Diệp Hành chậm rãi bước đi bên cạnh cô , ánh sáng tình cờ chiếu về phía gương mặt cô , làn da trắng nõ, một đôi mắt to tròn, sống mũi thẳng, khuôn mặt không giống với loại kiểu mặt chữ V đang lưu hành hiện giờ,đường nét ôn nhu , ngũ quan hài hòa cùng nhau, tỉnh xảo dễ nhìn.

Hàn Diệp Hành thấp giọng nói ra , " Tôi biết một vị nha sĩ, đại học tốt nghiệp sát vách, em nếu như muốn đến xem răng, tôi giúp em liên lạc một chút..."

Cố Phán trầm mặc một chút, trên điện thoại viết lên," Sư huynh cảm ơn anh, anh nói tên cho em, thời điểm em đi sẽ nghĩ đến danh hào của ảnh."

Hàn Diệp Hành khóe miêng không khỏi hơi động, hơi co giật*. Anh báo cáo tên họ.

"Cố Phán , topic ngày hôm qua tôi cũng nhìn thấy."

Cố Phán ngơ ngác.

"Trên thế giới có hai việc khó làm nhất: Đầu tiên là đem suy nghĩ của mình đưa vào đầu của người khác. Việc thứ hai là đem tiền của người khác cất vào túi áo của chính mình. Mạng lưới vốn là thứ hư ảo, không cần buồn phiền về những suy nghĩ của người khác." Hàn Diệp Hành trầm giọng nói.

Cố Phán tặc lưỡi, cô nhanh chóng viết trên điện thoại di động,"Tôi sẽ không vì chuyện này mà buồn phiền." Tâm tình dần dần trở nên phức tạp, răng tựa hồ cũng thêm đau đớn.

Buổi tối, cô chịu trách nhiệm đến phòng học , thì vừa vạn chạm mắt với Dương Chấp.Dương Chấp nhanh chân đi về phía trước, nhìn cô một cái, đột nhiên lập tức dừng chân.

"Hi , cần tìm Trần Thiệu Thần à, cậu ấy ở bên trong." Dương Chấp thân thiện nói.

Cố Phán thẹn thùng, muốn giấu đầu hở đuôi cũng không được.



- - - - - - - - -

Hôm trước , mới vừa luyện Cầu ma , mà đọc được đến hơn 300 chương , cầu review mà chẳng thấy đâu, rồi ngồi đọc khúc cuối , phát hiện kết thúc không trọn vẹn nên tạm nghĩ..haizzz. Mà cũng vì nghĩ nên mới có thời gian edit truyện :)) . Dạo này mình cũng đọc nhiều truyện hay, hôm nào rảnh sẽ làm thêm một bài đề cử tiếp.




No comments:

Post a Comment