Saturday, August 15, 2015

Cố Phán như đóa hoa rực rỡ : Chương 6

Chương 6: Tỏ tình

Mẹ của Cố Phán là Cố Niệm, một hoa sĩ trong nước, bà ấy là một người vẽ tự do nên luôn một mình , năm đó bà ấy dựa vào tác phẩm ( Lắng nghe) dương danh cả ngoài nước, làm cho bà ấy từ một người vô danh tiểu tốt thành người của công chúng. Bất quá Cố Niệm làm người khiêm tốn, ít tham gia các hoạt động, nên rất nhiều người trong giới mỹ thuật không nhận ra bà ấy.
Nghe đồn bà ấy gả cho một thương nhân , có một đứa con gái đáng yêu, cái khác không ai biết được, có thể thấy chồng bà rất bảo vệ cho bà ấy.

Không ai biết mẹ của Cố Phán là ai, người quen thuộc đại khái chỉ biết mẹ của cô vẽ tranh, chỉ là chưa từng nghĩ tới mẹ của cô chính là... Cố Niệm.

Năm đó , Cố Niệm cùng chồng tiếp thu sự thật con gái không thể nói chuyện , sau đó vẫn cố gắng đắp nặn tính cách của con gái , nhiều năm như vậy, cùng Cố Phán trôi qua có thể nói là vui vẻ hạnh phúc. 

Cô cũng không phải vì bản thân không trọn vẹn mà trở nên khó chịu tự ti. Cố Phán học vẽ, là do bản thân cô mong muốn, người thân của cô có ba người đang làm nghề này, giống như mưa dầm thấm đất , cô từ rất nhỏ đã bắt đầu cầm bút vẽ xấu. Một nguyên khác là chính bản thân của cô, không biết nói chuyện, cho nên cuộc sống của cô xác thật mang đến rất nhiều điều bất tiện. Không thể cùng các đứa trẻ cùng tuổi cùng nhau chơi đùa, luôn cô đơn cô quạnh, vẽ tranh liền trở thành con đường đơn giản nhất để cô giết thời gian.

Có thể nói , cha mẹ cô đem cô giáo dục rất tốt, không kiêu không vội, đúng mực.

Hơn mười giờ ,người trong phòng học đã đi được một nửa. Áp phích cũng rất nhanh sẽ kết thúc, Cố Phán cúi đầu , vẽ mặt chuyên chú động lòng người. "Tôi hiện tại thật sự đã hiểu rõ, thật lòng mà nói thì cô bé thật sự rất...mê người. Trần Thiệu Thần cậu nói có đúng hay không?" Hội sinh viên một vị bộ trưởng nói một cách đầy ý vị sâu xa.

Trần Thiệu Thần ánh mắt lạc hướng về phía trước, thấy cô đang dựa vào bàn vẽ tranh, mặt anh hơi nhăn lại nhíu mày, "Tôi qua bên đó nhìn một chút." 

Bộ trưởng cười khẽ, "Đi thôi, có thể thu công." 

"Ngày hôm này làm không cẩn thận, không sao cả, còn rất nhiều thời gian." Trần Thiệu Thần liếc nhìn tấm áp phích,đôi mắt sáng lên.

Cố Phán không có ngẩng đầu lên, " Còn một chút nữa là xong rồi, anh xem cái này có được chưa? Không được, em sẽ sửa chữa lại." 

Trần Thiệu Thần đứng ở đó nhìn, ánh sáng từ chiếc đèn chiếu lên người anh, xung quanh người anh tràn đầy ánh sánh ấm ấp mà lộng lẫy. "Rất tốt." Ý tứ, cô làm gì ở trong mắt anh đều tốt hết.

Cố Phấn giơ tay, khoé miệng nhếch lên, một chút ý cười dịu dàng xẹt qua khoé miệng.

Trần Thiệu Thần choáng váng, khi đó trong khoảng cách gần một gang tay, mỗi cái nhíu mày , mỗi nụ cười của cô đều kích động linh hồn của anh.

"Nếu như đem bức ảnh của người tranh cử dán lên tấm áp phích , đảm bảo so với bất kỳ tuyên truyền nào đều muốn bắt mắt hơn." Cô khoa tay, có chút trêu chọc, đã thấy Trần Thiệu Thần thất thần , đôi mắt thâm thúy sâu không thấy đáy.

Cô chậm rãi thả tay xuống, ánh mắt hơi nhấp nháy. Kỳ thật anh thật sự rất dễ nhìn.

Trần Thiệu Thần nháy nháy mắt , vẻ mặt khôi phục như thường , anh lắc đầu một cái ," Bức ảnh của tôi là độc nhất vô nhị." Môi mỏng hé nhỏ , lời nói tràn đầy ấm áp.

Cố Phán chẳng qua là cảm thấy câu này còn tồn tại một chút lỗi, câu từ bên trong tựa hồ thiếu mất một từ ngữ.

Giống như : Bức ảnh của ta là XXX độc nhất vô nhị.

XXX...

Cô hoảng hốt một cái , Trần Thiệu Thần chậm rãi giơ tay , bàn tay của anh rơi trên gò má của cô, trong nháy mắt Cố Phán cứng đơ lại , hô hấp đều nhẹ đi nhiều.

Chắc là do chính mình dựa vào bàn quá lâu , nên có chút hoa mắt mê mẩn.

"Có người ở đây!" Cô gấp gáp khoa tay.

Trần Thiệu Thần nhịn không được thoáng cái bật cười, "Nơi này dính màu vẽ." Bàn tay anh nhẹ nhàng cọ sát gò má của cô.

Cố Phán mặt thoáng cái đỏ ửng, cô thật sự không hề suy nghĩ bất cứ điều gì.

Anh ôn hòa cười , nhưng nụ cười kia theo Cố Phán nghĩ không có ý tốt. Anh hồi nãy nhất đinh là cố ý , cố ý không sớm hơn nói cho cô biết.

Mọi người lục đục đi về.

Mấy sinh viên nữ lại đây chào tạm biệt Trần Thiệu Thần , "Sư huynh , tụi em đi trước." Lúc nói chuyện, ánh mắt của các nàng không khỏi nhìn thêm Cố Phán vài lần, đối với cô mọi người đều ráng kiềm chế hiếu kỳ.

Trần Thiệu Thần lịch sự nói thêm vài câu , cuối cùng dặn, "Trên đường nhớ cẩn thận."

Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ. Bầu không khí yên tĩnh, Cố Phán vội vã cuối cùng cũng đem phần công việc làm xong. Trần Thiệu Thần lại bắt đầu giúp cô thu dọn đồ đạc.

" Không vội , ngày mai trở lại làm tiếp. Hôm nay đi về nghỉ trước."

Cố Phán nghe hắn. Cô quơ quơ xoa cổ.

"Làm sao vậy?" Trần Thiệu Thần hỏi.

"Duy trì một động tác quá lâu, cổ có chút đau, sinh viên mỹ thuật chúng em ai cũng đều bị tình trạng này."

Trần Thiệu Thần suy tư, " Như vậy không tốt." Anh nhăn mi suy nghĩ một cái, "Đánh cầu lông có thể hóa giải tình trạng mệt mỏi, em nếu rảnh rỗi , nên đi đánh cầu lông." Anh dừng một chút," Tôi đi cùng em."

Tôi đi cùng em. Khụ Khụ ...

Cố Phán tầm mắt rơi vào tâm mi của anh , đánh cầu lông đương nhiên là được, hơn nữa còn đi cùng với anh.

Hai người thu thập xong , tắt đèn ra khỏi phòng.

Bóng đêm ôn nhu , đèn đường tỏa ra những ánh sáng lộng lẫy lung linh. Thỉnh thoảng có sinh viện chạy xe đạp gào thét đi qua.

Trần Thiệu Thần đi bên phải của cô , một đường đi im lặng hơn 5 phút đồng hồ.

"Cố Phán..." Anh đột nhiên kêu tên cô một tiếng.

Cố Phán quay đầu , chờ câu sau của anh.

Trần Thiệu Thần dừng lại bước tới, "Tôi có một vấn đề..."

Cố Phán con ngươi trắng đen rõ ràng nhìn anh," Chuyện gì?"

Trần Thiệu Thần vẻ mặt hờ hững tự nhiên , lông mày hơi nhíu. Anh không nhanh không chậm giơ tay," Cử chỉ này có nghĩ là gì?"

Thoáng cái khoa tay, động tác như phim ảnh chậm chạp chiếu qua màn ảnh.

Tối này đây là lần thứ hai , đầu óc của cô lần thứ hai nổ tung, " Tôi ... rất ....thích...bạn." Cô choáng váng , khí lực của cả người vào thời khắc ấy đều như bị rút hết đi.

Trần Thiệu Thần nhếch miếng lên, "Đêm đó , tôi thấy khoa tay của em." Hơn nữa khoa tay với cái bóng của anh.

Cố Phán đứng ở đằng kia , tóc dài tung bay theo gió , kình ngạc đến mất đi năng lực suy tư.

Nguyên bản đường nét của anh hơi căng thẳng dần dần thả lỏng, "Em nghe tôi nói." Anh lần thứ khoa tay, "Tôi ...rất ...thích...bạn." Động tác của anh như những động tác duyên dáng của ảo thuật gia, mỗi một động tác đều bị anh cảm hóa thành tiếng nói.

Mỗi một cái đều thật khắc sâu trong đầu của Cố Phán rồi.

"Cố Phán , tôi thích em." Giọng nói của anh truyền quanh quẩn ở bên tai cô.

Cố Phán vẻ mặt hơi dại ra, chỉ nhìn anh, đen kịt tròng mắt bị bịt kín một tầng sương mù. Một giây, hai giây... thời gian lặng lẽ trôi qua , đây quả thật là làm Trần Thiệu Thần có chút luống cuồng.

Hắn không khỏi cười cợt, chuyện học tập hắn có thể bày mưu tính kế, như là lần đầu tiên tỏ tình với con giá , đến cùng phải phản ứng như thế nào , kỳ thật hắn cũng không nắm chặt.

Kiên nhẫn chờ đợi,

"Cố Phán..." anh nhẹ giọng gọi một tiếng , tuyệt không có ý thúc giục.

Cố Phán tay dừng một chút, mười ngón tay mới chậm rãi giơ lên."Sư huynh , người đây là tỏ tình với em sao? " Cô cũng căng thẳng , bất an , bàng hoàng, đương nhiên còn có vui sướng.

Thật sự là một cái ngu ngốc mà ngọt ngào vấn đề.

Trần Thiệu Thầm mày hơi động ," Tôi sẽ không ngại dạy em một lần nữa ý nghĩa của cái cử chỉ kia."

Cố Phán thẹn thùng, lòng bàn tay đầy mồ hôi, trong lòng khiếp sợ không thôi. "Sư huynh , anh có thấy anh thổ lộ quá nhanh hay không? Em ..vẫn chưa chuẩn bị tâm lý."

"Làm sao lại nhanh? Chúng ta quen biết dài hơn ba năm. Em năm nhất trung học, tôi lớp 12 , em giờ là đại hoc năm đầu, tôi đã năm ba. Tôi đã chuẩn bị kỹ càng, em có thể từ từ tiếp nhận."

Ba năm, hơn một ngàn ngày. Làm sao lại nhanh đâu.

Em không biết , ngày đó biết tin , tôi vẫn luôn ở nơi đó chỉ vì chờ em đến.

Trần Thiệu Thần chăm chú nhìn cô , ánh mắt vẫn kiên định ở trên mặt của cô , khẽ mỉn cười. "Đi thôi. Chậm rãi tiêu hóa." Anh đưa tay một cách tự nhiên mà nắm tay của cô.

Cố Phán nhận ra, tay của anh nguyên lai cũng ẩm ướt. Cô không khỏi nhịn cười một cái, trong lòng nhưng là cảm thấy ấm áp, rất ấm áp.

Trần Thiệu Thần một đường đi đến ký túc xá nữ. Đoạn đường kia bình thường chỉ cần đi có 15 phút, kết quả buổi tối đó bọn họ đi hơn nửa tiếng đồng hồ.

Đến lầu dưới của túc xá.

Cố Phán trong lòng dĩ nhiên nổi lên một câu nói , nhanh như vậy liền đến à.

"Em đi lên trước." Anh nói .

"Sư huynh , tạm biệt." Cô khoa tay.

Tiến vào cầu thang phía trước, Cố Phán quay đầu lại, thấy anh vẫn còn ở đó đưa mắt nhìn cô.

Cô nở nụ cười sáng sủa.

Con ngươi hơi cười , lại không giống như muốn nói cái gì, mà làm người khác cảm thấy , vì người ,ta đã chờ đợi rất lâu.

Trần Thiệu Thần thở dài , hắn xác thật đã đợi rất lâu rồi.


No comments:

Post a Comment