Saturday, August 8, 2015

Cố Phán như đóa hoa rực rỡ : Chương 5



Chương 5 : Áp phích tuyên truyền

Ánh mắt của Trần Thiệu Thần xẹt qua từ trên mặt cô , cuối cùng nhìn về phía Hàn Diệp Hành, "Đã lâu không gặp cậu."

Hàn Diệp Hành mỉn cười, "Học sinh mới của năm nay hình như so với năm trước nhiệt tình hơn."



Trần Thiệu Thần sắc mặt không thay đổi," Đáng tiếc cậu hiện tại không có ở trong hội sinh viên."

Hàn Diệp Hành: "Không phải còn cậu ở đó sao." Hàn Diệp Hành mới vừa cùng giáo sư đến Thượng Hải để nghiên cứu vừa trở về , cậu ta lấy ra một sấp giấy trắng , "Thầy Tần nhờ tớ chuyển đến cho cậu."

Nguyên lai người mà Hàn Diệp Hành phải đợi là anh. Cố Phán không biết tại sao lại nghĩ đến một câu nói " Thật ra chuyện xưa chỉ là do trùng hợp."

Trần Thiệu Thần nhận lấy," Cảm ơn cậu."

Bầu không khí hơi đình trệ.

Cố Phán nuốt nước bọt, ngón tay khẽ nhúc nhích," Sư huynh..."

Trần Thiệu Thần thấy cô giơ tay trong nháy mắt thở nhẹ ra, "Tham gia câu lạc bộ nào ?" Thấy trong tay cô đang cầm vài tờ tuyên truyền của các câu lạc bộ.

Cố Phán khoa tay, "Câu lạc bộ hoạt hình."

Trần Thiệu Thần nín cười , câu lạc bộ hoạt hình ,tính tình trẻ con của cô vẫn chưa bị mất.

Lông mày của Hàn Diệp Hành hơi nhíu, " Thì ra hai bạn quen biết nhau?"

Trần Thiệu Thần mặt không hề thay đổi , tựa hồ như muốn đem vấn đề này cho người nào đó trả lời.

Cố Phán gật đầu, múa tay, "Chúng tôi là bạn học cùng trường năm cấp ba. " Vừa mới khoa tay xong , cô đã quên , Hàn Diệp Hành chắc sẽ xem không hiểu thủ ngữ (ngôn ngữ của bàn tay).

"Chúng tôi là bạn học cùng trường năm cấp ba." Trần Thiệu Thần lúc này liền phiên dịch nói. Bạn học trung học!

Hàn Diệp Hành đột nhiên hiểu rõ cái gì đó. Cậu ta nhớ tới một truyền thuyết liên qua với Trần Thiệu Hành.

Một cô bé bị câm lạc mất cha mẹ, được Trần Thiệu Thần giúp đỡ, cô bé đó đã tìm lại được cha mẹ mình. Cha mẹ của cô bé đó vừa khéo nhận biết được một thầy giáo trong trường, sau đó tự mình đến trường học để cảm ơn cậu ta.

Có một câu nói trong thời gian đó , là Trần Thiệu Thần hiểu rõ về thủ ngữ.

Chỉ là chuyện này từ xưa đến nay chưa từng có ai đi chứng thật qua. Bây giờ xem ra là sự thật.

Hàn Diệp Hành hiểu ra " Thì ra là như vậy."

Lúc này Đường Đàm rốt cục cũng tới, nhưng vừa nhìn thấy Trần Thiệu Thần và vị nhân vật bên cạnh , cô ấy không biết phải làm sao.

"Cố Phán , còn muốn đi ăn cơm không?" Đường Đàm lo lắng hỏi.

Cố Phán liếc mắt nhìn Trần Thiệu Thần.

Trần Thiệu Thần khóe miệng hơi động," Em trước tiên hãy cùng với Đường Đàm đi cơm đi , tôi còn có chút việc."

Cố Phán mặt mày sáng lạn , nhanh chóng tạm biệt hai vị kia , hình ảnh lại giống như chạy trối chết.

Đường Đàm kéo cánh tay của Cố Phán nhanh chân đi về hướng căng tin," Tớ ở xa liền thấy các cậu."

"Vậy tại sao cậu không đến sớm một chút?" Cố Phán viết trên điện thoại.

"Tớ... không định đến." Đường Đàm nhỏ giọng trả lời.

Cố Phán hít một hơi , vẻ mặt của anh hồi nãy thật sự xa lạ à.

"Vừa rồi anh chàng đẹp trai kia là ai vậy?" Đường Đàm nhíu mày.

"Không cùng ngành." Cố Phán vẻ mặt miễn cưỡng.

"Cố Phán , tớ phát hiện mạng lưới quan hệ của cậu thật rộng, hôm nào giới thiệu cho tớ vài người đi."

Cố Phán thở dài một hơi , haizz, khả năng thật sự đúng như anh từng nói , EQ (phương diện giao tiếp ) của cô còn cần được tăng cao.

Lúc ăn cơm, bạn học Cố Phán cảm thấy thật nhạt nhẽo, cầm điện thoai do dự mãi, bấm một dòng tin nhắn qua."Sư huynh, em muốn gia nhập hội sinh viên , cần có điều kiện gì không? Chủ động một chút , lấy lòng.

Chỉ chốc lát sau tin nhắn đã đến.

"Giúp tôi vẽ một bức ảnh tuyên truyền quảng cáo."

Cái này không thành vấn đề. Bọn họ là sinh viên mỹ thuật , việc này nhỏ như con thỏ.

Cố Phán mừng thầm, lại thấy một cái tin nhắn được phát đến, " Em tới đây đi. Bạn học trung học , người quen dễ làm việc chung ."

Cô lại không muốn đi qua hội sinh viên nha , tại sao lại muốn cô đi!

Cố Phán oán giận nhìn Đường Đàm.

"Làm sao vậy?" Đường Đàm thoáng co rúm." Cậu đừng nhìn tớ như vậy , tớ sợ lắm ."

Cố Phán đem tin nhắn cho cô ấy xem.

Đường Đàm cười, "Một tờ tuyên truyền đối với cậu mà nói còn không phải chuyện đơn giản sao."

"Thật quá đáng rồi."

"Mỹ nữ không nên nóng giận." Đường Đàm động viện nói," Tớ sau này vào hội sinh viên sẽ giúp cậu trông chừng Trần sư huynh , trong phạm vi 1 mét nhất định không cho yêu nữ đến gần."

Cố Phán: ...

Trần Thiệu Thần cầm điện thoại , khóe miệng hơi cong lên!

Dương Chấp nhìn cậu ta một chút, " Đã giành lại được chủ quyền ?"

Trần Thiệu Thần không nhanh không chậm đảo qua một sấp dày đặc tư liệu kia." Vấn đề chủ quyền xưa nay không phải là vấn đề , từ trước đến nay vẫn ở trong tay tớ."

Dương Chấp nghiến răng, cần lấy tập tư liệu kia đi nhanh chạy lấy người. Hắn hiện tại đã hiểu ra một chuyện, Trần Thiệu Thần  thật đúng là thích tự sướng.

***

Đang lúc ngồi học , Cố Phán nhận được một tờ giấy nhỏ , mở ra xem, là hình chân dung của cô. Cô tinh tế đánh giá, rất đẹp.

Lập tức viết một hàng chữ lên tờ giấy , đưa cho Đường Đàm , trả về  với chủ nhân cũ của nó.

Chỉ chốc lát chỗ ngồi phía sau truyền lên một trận huyên náo.

Thầy giáo không gọi tên đưa lên , mà tự đến lấy tờ giấy kia.

"Sinh viên mỹ thuật của chúng ta toàn tập trung những nhân tài lãng mạn cùng với tài tình. Nhà thơ có thể viết thơ để bày tỏ tình cảm ,còn chúng ta dùng tranh vẽ để dẫn đưa tình cảm.Thế nhưng điều quan trọng trước tiên chính là vẽ cho thật tốt. Trong tay tôi có một tranh vẽ, không biết bị bạn học nào đánh giá , lời bình rất đúng tiêu chuẩn. Không sai!"

Cả lớp cười phá lên.

Đường Đàm đẩy đẩy tay nàng," Cậu ghi gì vậy?"

" Kĩ thuật đánh bóng cần thay đổi , cần phải mạnh tay hơn . Xin vui lòng không xâm phạm quyền chân dung của người khác, cảm ơn!"

Đường Đàm cố nén cười," Cố Phán bạn học ,tớ chịu thua cậu rồi, thật sự là khâm phục cậu."

Cố Phán nhìn thầy giáo ở trên bục giảng, nghe nói thầy vẫn còn đọc thân.

Lúc tan học, thầy giáo đột nhiên nói một câu," Mời người trong bức tranh ở lại một chút."

Phòng học náo động trong nhất thời lắng xuống,ánh mắt chăm chú của mọi người không tránh khỏi rơi trên người Cố Phán.

Cố Phán thẹn thùng.

Phòng học cuối cùng chỉ còn lại cô cùng thầy. Cô tiến tới , đưa một tờ giấy qua," Thưa thầy , không biết thầy tìm em có chuyện gì không ạ? "

Thầy giáo đánh giá cô, "Đôi mắt của em rất giống mẹ của em."

Cố Phán sững sờ.

"Khi còn trẻ , thầy và mẹ em từng tham gia hoạt động mỹ thuật ở nước ngoài cùng nhau."dừng lại một chút, "Xem ra , mẹ em không hề nhắc gì về tôi , nếu tôi không nghe người ta nói em đã đến đại học T, tôi cái gì cũng không biết."

Cố Phán thở dài. Cô không muốn hiểu , vì thầy đây là vẫn đang chờ đợi mẹ cô.

"Em có hứng thú đến chỗ của tôi giúp đỡ hay không ?"

Cố Phán mặt mày hơi động, Lý Thịnh ở giới mỹ thuật địa vị có thể tưởng tượng được.

Cố Phán lo lắng , cha cô nếu biết cô theo tình địch của ông học tập , không biết sẽ như thế nào? Tống tiên sinh nhất định lại muốn xù lông.

Lý Thịnh thấy trong mắt cô một tia giảo hoạt sáng lóe lên rồi biến mất, gương mặt không khỏi cảm thấy mền nhũn đi vài phần.

Cố Phán viết một hàng chữ , " Thầy Lý , em muốn suy nghĩ thêm , dù sao giờ em vẫn là sinh viên đại học năm nhất."

Lý do này thật sự là gượng ép.

"Trình độ của em chắc chắn sẽ không kém so với những sinh viên mà tôi đang có. Lương Cảnh Thâm nếu như biết em ở trước mặt tôi khiêm nhường như vậy sẽ cảm thấy đau lòng. Không phải đang vội vàng nói chuyện yêu đương, nên không có thời gian chứ ?

Từ ngữ của Cố Phán khá nghèo nàn.

Lý Thịnh nhìn nàng , từ ái mỉn cười , "Em nên suy nghĩ thêm đi , nếu bên em có vấn đề , tôi sẽ liên lạc với mẹ em một chút."

Đây có phải là yêu ai yêu cả đường đi không ? Cố Phán oán thầm.

Sau đó Cố Phán nhận được điện thoại của mẹ cô , rồi phải nhanh chóng nghĩ cách  để động viên cha cô một chút , càng sớm càng tốt để xoa dịu trái tim đang dần dần già đi và yếu đuối /mong manh.

Cố Phán : Ba ba , ngày quốc khánh con không trở về được , ngày nghĩ đông con sẽ tranh thủ về nhà sớm một chút.

Tống Hoài Thừa nhìn thấy tin nhắn này thì cả người đều khó chịu . Kỳ thật , từ đáy lòng chờ mong con gái sẽ trở về trong ngày Quốc Khánh , giờ thì tốt rồi , con gái mấy ngày không liên lạc , liệc lạc lần đầu tiên lại nói với hắn không thể trở về.

Đòi mạng hắn à.

Con gái lớn rồi không thể giữ nữa a!

Thư ký thấy ông chủ vẫn đang thở dài , quan tâm hỏi thăm.

Tống Hoài Thừa nói với thư ký chuyện trong lòng.

Thư ký cười khẽ, "Cuộc sống đại học muôn mùa muôn vẻ, Cô Cố không phải hi vọng Cố Phán cosd thể giao lưu với chuyện bạn học hay sao? Hiện tại cô bé có cuộc sống của chính mình, ngài hẳn nên cao hứng mới đúng. Không chừng lúc nào đó sẽ mang theo bạn trai trở về ra mắt ngài."

Gương mặt của Tống Hoài Thừa sửng sốt, ông rất khó tưởng tượng được cái tình cảnh kia.

***
Buổi tối lúc tự học , Cố Phán chịu trách nhiệm phải đi đến phòng học. Trần Thiệu Thần ở dưới lầu đợi cô. Hoàng hôn dần dần bao phủ cả bầu trời ban đêm.

" Đi cùng Đường Đàm mua thuốc màu vẽ một chút." Cô giải thích , liếc nhanh qua cái điện thoại và cẩn thận coi thời gian đã qua hơn mười phút.

Cô một đường đi nhanh trở về , hẳn là vẫn chậm trễ.

"Ừ, không vội." Trần Thiệu Thần chậm rãi nói. " chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian."

Cố Phán hơi ngửa đầu , liền va chạm vào đôi mắt ôn hoà kia. Tay của cô ý thức được liền rụt lại .

"Chúng ta hãy đi trước." Trần Thiệu Thần tâm trạng tốt hơn.

Hai người đi tới một gian phòng. Trong phòng học có hơn mười người, mỗi người đều đang bận rộn.

Trần Thiệu Thần mang theo cô đi đến một góc , "Tuần sau thứ ba , hội sinh viên sẽ bầu chọn các cán bộ, cần một cái áp phích. "

"Em biết rồi." Cố Phán gật đầu. "Anh cứ yên tâm." 

Hắn có cái gì để không yên lòng. "Tôi cho rằng em sẽ không muốn đến."

"Em nhất định sẽ đồng ý...." cô gấp gáp khoa tay, làm xong rồi liền hối hận. Không nên nôn nóng như vậy. Bình tĩnh a! Rụt rè a! Đều đi chỗ nào hết rồi !

"Hiện tại, em sẽ bắt đầu làm đây." Gương mặt cúi thấp xuống, lúng túng chỉ áp phích.

Trần Thiệu Thần đứng ở một bên, "Em đồng ý là tốt rồi , tôi không muốn làm người khác khó chịu." 

Đầu của Cố Phán đều sắp áp gần đến mặt bìa của áp phích, cô nghĩ đến một câu nói của Đường Đàm,"Không phải là vẽ tấm áp phích thôi sao? Lại không phải bắt người lấy thân báo đáp! Mà nếu lấy thân báo đáp thì như thế nào? Sau này có khi còn tiếp xúc với rất nhiều hàng chất lượng tốt , độc đáo ...như người mẫu khỏa thân?

Người mẫu khỏa thân a...

Chỉ chốc lát , Trần Thiệu Thần bị người gọi đi.

Cố Phán một mình ở chỗ kia bận rộn.

Từ lúc nàng vừa bước vào cửa của căn phòng này, liền không thiếu những ánh mắt đánh giá và nói nhỏ về nàng.

"Không thể nói chuyện thật sao?"

"Thật giống như vậy. Cô ấy vẫn luôn dùng thủ ngữ nói chuyện với Trần Thiệu Thần."

"Quá đáng tiếc."

"Cô ấy thật sự là bạn gái của Trần Thiệu Thần?"

"Không biết"

"Trần Thiệu Thần hoàn mỹ như vậy..."

Cố Phán thoáng ngẩn người, những câu nói kia cô tự nhiên đều nghe được, khoé môi mím lại dường như đang trầm tư. Nhìn một nữa áp phích mới làm ,  hội sinh viên làm áp phích hình như quá cởi mở.

Nhưng trong đầu không biết khi nào đã nghĩ đến một câu nói trong một đoạn văn.

"Nếu như bạn không thể phòng ngừa, thì phải chịu đựng." 

Ngẩng đầu nhìn ở phía xa, Trần Thiệu Thần đang nói chuyện với hai, ba người ở phía trước , vẻ mặt chuyên chú, vầng trán ôn hoà. Ở nơi đó, anh luôn là tiêu điểm được chú ý. 

Cố Phán chưa từng nghĩ đến , có một ngày, cô sẽ gặp lại anh. Một người hoàn mỹ như vậy, còn cô...





























No comments:

Post a Comment