Sunday, August 2, 2015

Cố Phán như đóa hoa rực rỡ : Chương 4

Lần này mình đã đổi cách xưng hô lại , nghe có vẻ hay hơn. Sau khi , đọc chuyện khác để học hỏi , đọc lại các chương đầu mà mình edit , chỉ muốn chui xuống lỗ . Thật sự dở kinh khủng . Có thời gian mình sẽ edit lại. Tạm biệt.


***
Chương 4: Phát hiện nguy hiểm

Trần Thiệu Thần bị thôi miên bởi đôi mắt sáng lấp lánh của cô , "Tôi biết , tôi cũng đang chờ đợi. " Anh hàm hồ nói một câu.



Đầu óc cô trống rỗng bỗng nổ tung , trái tim đột nhiên nhảy kịch liệt.

Ánh trăng sáng rực rỡ , đẹp như thơ lại như tranh . Cố Phán lặng lẽ đưa mắt liếc nhanh qua anh , đôi mắt đen láy sáng như ngọc của anh , như đang che giấu đều gì đó , rất mơ hồ nhưng lại muốn biểu lộ ra, " Cố Phán..." âm thanh dịu dàng.

"Thiệu Thần ..." ven đường đột nhiên có xe dừng lại , bóp kèn đến mấy lần. " Đại ca ..."

Hai người quay mặt qua , liền nhìn thấy một chiếc xe hiện đại , người lái xe đang thò đầu ra ," Đại ca, thật đúng là anh rồi."

Cố Phán lơ lãng nhìn qua , thấy mi tâm của Trần Thiệu Thần nhăn lại , tựa hồ có vẻ khó chịu , đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn anh có vẻ mặt ảo não như vậy. Vẻ mặt này nhìn có chút ... đáng yêu.

Người trên xe rất nhanh đi xuống , đôi mắt liên tục nhìn chằm chằm vào Cố Phán , " Đại ca, tại sao anh lại ở chổ này vậy ?"

Trần Thiệu Thần giọng nói có chút trầm xuống , "Bạn học tụ họp."

Người kia ách một tiếng , ánh mắt đảo từ trên xuống dưới ,từ trái sang phải qua người Cố Phán, "Cô bé này thật xinh đẹp , là học sinh của trường chúng ta ?"

Cố Phán vẫn giữ nụ cười yếu ớt, nhưng nếu bị người này nhìn hoài như vậy , cô thật sự sẽ không chịu nổi.

Trần Thiệu Thần tiến lên một bước nhỏ , thật khéo léo chặt lại ánh mắt của người nào đó, không vui trả lời lại,"Uhm."

Cố Phán thấy khóe miệng của chàng trai đó đột nhiên nở một nụ cười quát dị, " Hai người muốn trở về trường học đúng không ? Vừa hay , em sẽ đưa hai người trở về." Tin tức quan trọng như vậy lại bị hắn phát hiện , hắn làm sao có thể bỏ qua như vậy được!

Cố Phán chờ câu trả lời của Trần Thiệu Thần.

"Chúng tôi không cùng đường , cậu cứ đi về trước đi." Trần Thiệu Thần lạnh lùng từ chối.

" Á , con đường này không phải về trường à?"

Anh ung dung thong thả quay người , "Chúng tôi muốn đi tản bộ. Cậu lái xe cẩn thận."

Cố Phán chậc lưỡi.

Chỉ thấy sư huynh kia liền bị chọc tức đến ọc máu.

Chỉ chốc lát , Cố Phán liền thấy chiếc xe hiện đại kia chạy "Vèo" thoáng đi qua , rất vội vã.

"Dương Chấp, là bạn ký túc xá của tôi." Trần Thiệu Thần chậm rãi giải thích.

Cố Phán gật đầu , "Sư huynh ấy thật dễ thương."

Trần Thiệu Thần cười như không cười , dễ thương , thật sự không hợp với cậu ta. " Em muốn đi nơi nào?"

Cố Phần hồi phục lại , "Đi tản bộ à? !"

Trần Thiệu Thần không khỏi hốt hoảng một chút, sóng mắt khẽ nhúc nhích , ánh mắt trở nên ôn nhu như nước.

Chẳng lẽ không đúng sao? Cố Phán ngước mắt , nghi hoặc nhìn anh.

Đêm nay hình như số lần anh bị gián đoạn hơi bị nhiều. " Đế giầy của em hơi bị cao , hay là chúng ta về trường học trước đã." Anh ngập ngừng một chút , khẽ nói " Sau này ,cơ hội để đi tản bộ còn rất nhiều." Khóe miệng nhếch lên , kiềm chế ý cười.

Hai người thong thả đi về phía trước, bước đi nhẹ nhàng.

Dưới ánh sáng của đường đen bóng của anh và cô được kéo dài song song với nhau, Cố Phán bỗng cảm thấy phấn khởi với cái bóng hơn so với người thật.

Cô tưởng rằng anh sẽ không nhìn thấy, lặng lẽ lè lưỡi một cái.

Trần Thiệu Thần hô hấp có chút căng thẳng , đưa tay... đón một chiếc taxi.

Sau khi trở lại ký túc xá , Cố Phán mới nhớ đến , hồi nãy anh định nói gì với cô?

"Cố Phán , hôm nay được tỏ tình sao?" Đường Đàm cười hì hì hỏi.

Cố Phán một tay nâng cằm , hồi nãy có khả năng là được tỏ tỉnh , nhưng lại bị gián đoạn rồi!

"Tôi nói Cố tiểu thư! Mọi người đều đã về ký túc xá , bạn còn đang suy nghĩ đến những bạn học kia sao? Để tôi đoán coi, bạn đang nghĩ đến ai ? Có phải về Trần sư huynh?"

Cố Phán nháy mắt mấy cái , thở dài.

Đường Đàm dựa vào bàn bên cạnh, " Hội sinh viên tuyển người mới , bạn có tham gia không?"

Cố Phán viết lên tờ giấy, "Đến lúc đó rồi tính."

Đường Đàm lắc đầu, "Mình tưởng bạn nhất định sẽ tham gia. Lần này Trần sư huynh sẽ tranh cử chức chủ tịch hội sinh viên. Là ứng cử viên đứng đầu trường."

Cố Phán hơi cười, viết ," Diệp Tử Nhuy đâu rồi?"

"Đi thư viên rồi." Đường Đàm trả lời, "Cậu ấy rất bận rộn, còn phải làm việc ở ngoài nữa."

Cố Phán biết rõ, chuyên nghiệp mỹ thuật thật sự rất tốn tiền , đặc biệt là ở một ngôn trường tốt như thế này.

***
Lúc Trần Thiệu Thần trở về ký túc xá, ba người bạn cùng phòng đều có mặt.

"Vừa mới nhắc đến Tào Tháo , Tào Tháo liền đến. Trần Thiệu Thần , nghe nói buổi tối nay cậu đi hẹn hò đi."

Anh liếc mắt nhìn mấy thằng bạn học.

Đứa bạn học hung khí mười phần la lên, " Tại sao cậu không giới thiệu cho tôi biết tí." Tràn đầy oán giận!

Trần Thiệu Thần khẽ cười," Sợ cậu dọa đến cô ấy."

Một câu nói làm tất cả mọi người không kiềm được bật cười.

Tất nhiên, tất cả đều đối với Cố Phán càng thêm tò mò , đến cùng là cô gái như thể nào , có thể làm cho Trần Thiệu Thần lập tức lúng sâu. Chả trách hai năm qua , có nhiều cô gái ưu tú vây quan hcậu ta như vậy đều không có một chút cơ hội. Hóa ra từ lâu đã có người trong lòng.

Bất quá Trần Thiệu Thần là người như thế nào , cậu ta không khai , thì cậu ta làm sao lại có thể để bọn họ đào ra cái gì.

***
Hôm nay , Cố Phán đi thư viện đọc sách. Đúng là vừa khéo , cô lại nhìn thấy một bài báo về mẹ mình trong một cuốn tạp chí. Cả đời này , cô nghĩ mình cũng không có khả năng đạt tới trình độ như mẹ mình.

Rất nhiều người đều nói ,thông qua tác phẩm của Cố Niệm , bạn có thể nhìn thấy rất nhiều thứ , mang đến sự rung động sâu đậm đến tận linh hồn , là sự cảm động , là sự trao đổi giữa tâm hồn với nhau.

Cố Phán đọc xong bài báo này , không khỏi nở nụ cười . Mẹ của cô đã từng trải qua quá nhiều chuyện.

Khóe miệng của cậu ta hơi rướn lên ,"Chào bạn , có vẻ bạn không có quên tôi."

Cố Phán đứng ở đằng kia, nhìn rõ ngũ quan của chàng trai trước mặt, gương mặt anh tuấn thanh tú, cậu ta mặc một chiếc áo được dệt bằng len có màu xám , cổ chữ V càng làm cho cậu ta thêm nổi bật.

Cố Phán hướng tới cậu ta lịch sự gật gù.

Cậu ta chậm rãi đứng lên đi đến ," Mình tên Hàn Diệp Hành , ngành kinh tế."

Khi nghe đến ba chữ ngành kinh tế , thì Cố Phán thoáng ngẩn người một chút. Cô viết trên giấy, "Mình tên là Cố Phán , ngành mỹ thuật."

Hàn Diệp Hành đến thư viện để tra tư liệu , từ rất xa cậu ta đã thấy cô đi vào. Hình như cô rất tập trung vào  chuyện của mình mà không hề suy nghĩ đến những chuyện khác ,cho nên xung quanh có nhiều ánh mắt như vậy mà cô đều không phát hiện.

Cô bé này không phải cố ý không phát hiện , mà có thể đây đã là thói quen , hay căn bản là không thèm để ý.

Cố Phán đem cuốn tạp chí trả về chỗ cũ. Lại viết thêm một hàng chữ đưa cho Hàn Diệp Hành, "Sư huynh, em phải đi về trước đây."

Hàn Diệp Hành trả lời," Tôi cũng chuẩn bị trở về , hay là cùng đi đi."

Cố Phán do dự một chút.

Hàn Diệp Hành đã đi đến bên cạnh nàng,"Đi thôi."

Ngày hôm nay ở trường học tất cả con đường đều bị các câu lạc bộ chiếm lấy , Cố Phán vừa đi vừa nhìn.

Hàn Diệp Hành hỏi, "Em chuẩn bị tham gia câu lạc bộ nào?"

Cố Phán suy nghĩ một chút, viết lên cuốn sổ ở trong điện thoại di động, "Câu lạc bộ của hội sinh viên của trường ."

"Các câu lạc bộ khác điều không nghĩ đến một chút nào sao?"

Cô nhếch khóe miếng, lắc đầu một cái.

Hàn Diệp Hành bị nụ cười của cô thoáng cái ngẩn ra.

Tại cửa phòng ăn , một khoảng đất lớn như vậy đều bị hội sinh viên chiếm lấy , người ở đó cũng nhiều nhất. Đúng là hội sinh viên , Cố Phán cảm thán!

Hàn Diệp Hành hiểu rõ, ở phía trước chính là hội sinh viên, sinh viên năm đầu đại học đều tràn đầy nhiệt tình.

Cố Phán nhìn điện thoại một chút , Đường Đám nói sẽ ở chỗ này chờ cô cũng nhau đi căn tin ăn cơm. Cố Phán giải thích một chút với Hàn Diệp Hành.

Hàn Diệp Hành hình như không có ý rời đi, "Tôi cũng đang chờ người."

Hôm nay , Dương Chấp  phụ trách tuyển người cho hội sinh viên , liếc mắt qua liền thấy Hàn Diệp Hành , lại nhìn qua , thấy người ở bên cậu ta , không phải cô bé  đi tản bộ với Trần Thiệu Thần sao? Ngũ quan của hắn lập tức liền vặn vẹo.

Phải lấy điện thoại ra , mật báo nhanh!

"Đại ca , cô bé đi tản bộ với anh đang ở chỗ chúng ta."

Nghĩ lại , Trần Thiệu Thần bình thường đều ít sử dụng tin nhắn , vừa định gọi điện thoại.

Tin nhắn liền đến. "Tớ đang ở trên đường." Ngắn gọn mà mạnh mẽ!

Đến nhanh như vậy?!

"Dương Chấp, những tài liệu của tân sinh cậu nhớ chút nữa mang vào trong phòng. Cậu đang cười cái gì vậy?"

"Vu Việt, Trần Thiệu Thần một chút sẽ đến , cứ trực tiếp giao cho cậu ta là được rồi."

"Cậu ta đến đây làm gì?"

"Có chút chuyện quan trọng đó mà." Chuyện hết sức trọng đại!

Vu Việt cùng mấy người bọn hắn đều là bạn học cùng lớp , bởi vậy cực kì thân thuộc.

Quả nhiên chỉ trong chốc lát , Trần Thiệu Thần đã đến.

Dương Chấp háo hức chạy đến," Đại ca , anh đuổi tới nhanh còn hơn cả tên lửa .Anh xem ở đằng trước..."

Còn chưa nói hết câu, Trần Thiệu Thần đã đi qua.

Dương Chấp thật sự muốn đi đến đó , nhưng cũng chỉ dám nghĩ mà thôi.

Vu Việt không lộ ra vẻ gì mà chỉ ngồi ở đằng kia , Dương Chấp vừa quay đầu lại , cô ấy gượng cười một cái, "Cô bé kia có phải là Cố Phán không?"

"Cố Phán? Cô bé đó tên là Cố Phán?" Dương Chấp ngạc nhiên.

Vu Việt không nói gì nữa," Nhanh tay lên một chút đi , năm nay có rất nhiều người đến báo danh."

Cố Phán  đang xem điện thoại , căn bản không phát hiện Trần Thiệu Thần lập tức liền muốn đi qua. Đường Đàm đang ở chỗ báo danh tham gia xã đoàn, nói 5 phút nữa sẽ đến.

Hàn Diệp Hành nhìn thấy Trần Thiệu Thần đi về phía này , hơi ngạc nhiên.

"Trần Thiệu Thần, cậu đến đây để tuyển sinh ?Từ khi nào hội sinh viên muốn cậu phải động thủ rồi ?" Hàn Diệp Hành lên tiếng hỏi.

Hai người mặc dù không ở chung lớp , nhưng đều là "Học viện song hùng"*, hai người rất quen thuộc với nhau.

Học viện song hùng* (Hai chàng trai xuất sắc nhất của học viên)

Cố Phán khi nghe đến ba chữ" Trần Thiệu Thần" thân thể nhất thời cứng đờ , xoay người lại, liền nhìn thấy anh. Hm, sắc mặt căng thẳng , vẻ mặt nghiêm nghị.

 Trái tim nhỏ bé của Cố Phán liền thắt lại. Giữa ban ngày , ban mặt sáng sủa như vậy, cô thật sự không có làm bất kỳ chuyện xấu gì nha, nhưng có vẻ hình như cô đã làm ra một chuyện ngu ngốc !



No comments:

Post a Comment