Wednesday, July 29, 2015

Cố Phán như đóa hoa rực rỡ : Chương 3


Ai yo , edit rồi mới biết , khó quá chừng , mỗi ngày làm một chút , bây giờ mới xong , có lòng làm mà không có sức với kiên nhẫn. Thật khinh bỉ bản thân  mình ): Sắp tới có lẽ mình sẽ thay đổi cách xưng hô cho thuần việt một tí.



***

☆, Chương 03: Cách mạng chưa thành công

Gian phòng huyên náo nhộn nhịp , mọi người đang trò chuyện vui vẻ.


Nàng có thể giả bộ, nhưng không có nghe thấy những lời hắn nói. Kỳ thật, bản thân nàng thật nhàm chán , đề tài gì cũng không thể gia nhập . Nàng tựa như những búp bê bằng vải, được trang trí trong nhà. 


Đều từng học chung một trường trung học , chủ đề tán gẫu thật nhiều lắm. Học sinh năm ba có mấy người đã bắt đầu vào chăm chú vào chuyện nghiên cứu sinh ,đại học năm hai và năm một , so với thì nhẹ nhàng hơn nhiều.



 "Thiệu Thần , ngươi cũng tới à." Một giọng nói thâm trầm lơ lửng trên đỉnh đầu của họ?


Cố  Phán giương mắt , nhìn nam sinh trước mặt , cao to tuấn lãng ,còn có cặp lông mi kia làm cho nàng có cảm giác quen thuộc. Bất qúa , nàng xác định là bản thân mình không quen biết hắn.


 Nam sinh kia tùy ý hướng đến bên cạnh Trần Thiệu Thần ngồi xuống , " Ta đã ba ngày không ngủ. 



Hôm nay có nhiều người đến sao , đây là sinh viên đại học năm một sao ?



Cố Phán lễ phép , hướng tới hắn , gật đầu.



Hai mắt hắn tỏa sáng, "Thật đáng yêu ." Nam sinh đó tán thưởng.



Cố Phán sững sờ, "Cám ơn."  Nàng khoa tay múa chân .



Nam sinh đó ầm ừ một tiếng, lập tức nhớ ra cái gì đó, trong nháy mắt liền tỉnh táo, "Ngươi có phải là Cố Phán không? Ta là anh họ của Hoa Như, Hoa Như từng cùng ta đề cập qua ngươi."



Cố Phán mỉm cười, thế giới đúng là nhỏ. Thì ra , cảm giác quen thuộc mơ hồ là đến từ bạn tốt Hoa Như của nàng.  


"Nguyên lai là ngươi a." Hắn cười yếu ớt, "Ta cùng Thiệu Thần là bạn học từ mẫu giáo, bất quá ta rất nhanh sẽ đến thành phố B đi học. Cái tên này á - - "


 "Hoa Dương!" Trần Thiệu Thần đột nhiên hô tên của hắn, sang sảng mà hiệu lực, "Bên kia , có người tìm ngươi."



Hoa Dương - -



Cố Phán trong nháy mắt có chút hỗn loạn.  Trong đầu của nàng ,lập tức liền hiện ra một thế giới đầy hoa, với tulip tím xinh đẹp hay hoa hồng diễm lệ. 


Hoa Dương nhíu chặt cặp mày rậm " Đã nói ngươi nên gọi ta là Dương đại ca. " Ai bảo tên của hắn không quá nghiêm chỉnh , không phù hợp với tính cách của hắn. Bên kia , thật sự có người tìm hắn , hắn phải nhanh đi qua.


Hắn vừa đi , Cố Phán nhịn không được khóe miệng toét ra, có chút không phúc hậu.

Trần Thiệu Thần khóe miệng cũng âm thầm động đậy.


Lúc ăn cơm, Trần Thiệu Thần lại ngồi bên cạnh Cố Phán.


Ăn cơm được nửa chừng , mọi người tán gẫu tới chuyện xã đoàn ở trường học . Lúc này , một cô gái năm hai tự nhiên hỏi " Cố Phán , ngươi có hứng thú tham gia xã đoàn ngôn ngữ dành cho người khuyết tật ( câm điếc) hay không ?


Bàn ăn đột nhiên yên tĩnh lại , mọi người trên bàn đều lơ đãng quan sát nàng. Kỳ thật , đây là một chuyện rất bình thường , chỉ là đối với người không thể nói chuyện như Cố Phán mà nói , bị hỏi như vậy , xác thật hơi đột ngột.


Cố Phán cầm đôi đũa, ngón tay không tự chủ được nắm thật chặt.


 Trần Thiệu Thần sắc mặt không hề thay đổi , gắp một ít ngó sen , đến chiếc đĩa trước mặt của nàng," Hương vị của món ăn này cũng không tệ lắm." Thanh âm của hắn nhẹ nhàng, nhưng đủ để một số người ở trên bàn nghe được.



Cố Phán đảo mắt nhìn, đột nhiên phát hiện , giờ phút này sắc mặt của hắn, lại làm cho nàng có một chút hoảng hốt , không quen.



Trần Thiệu Thần mi tâm chuyển một cái, ngước mắt nhìn nữ sinh kia, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Xã đoàn ngôn ngữ của người khuyết tật?"



"Đúng vậy." Giọng nói của cô gái có chút căng thẳng."Ngôn ngữ bằng tay của Cố Phán tốt như vậy, chúng ta bình thường sẽ cùng viện mồ côi tổ chức vài hoạt động - -" muốn giải thích nhưng càng nói càng không biết diễn tả thể nào.



Cố Phán nhẹ nhàng thở ra, "Cám ơn ý tốt của ngươi, ta đã có an bài khác."



Trần Thiệu Thần híp mắt, "Hừm. Dù có đi nơi đó , ta cũng cảm thấy đại tài tiểu dụng ." Ngữ khí của hắn nhàn nhạt, nhưng cho người khác cảm giác áp lực không nói nên lời .



Ngạch - -



Cái này - - có phải hay không đã đắc tội với người này.


Sắc mặt của học tỷ năm hai dần dần trắng bệnh, Cố Phán không đành lòng, nghĩ muốn giải thích , lại không biết làm như thế nào cho đúng , đành im lặng để tất cả mọi thứ tự động chôn vùi đi. 


 Cơm nước no nê , mọi người tự nhiên sẽ lưu lại số điện thoại của nhau. Cố Phán vẫn yên tĩnh đợi một bên , bất quá vẫn có nam sinh tới hỏi , muốn số của nàng.



Đương nhiên , như một phép lịch sự , nàng khẳng định không thể từ chối.


Trần Thiệu Thần cùng Hoa Dương đứng ở một bên nói chuyện.


 Hoa Dương tinh nghịch nói " Đại danh của cô bé ,ta thật sự là đã nghe từ lâu , hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt , thế là đủ rồi."



Trần Thiệu Thần cầm trai nước khoáng trong tay , cũng không đề cập đến việc đó , nói " Dương đại ca , đây là muốn đưa quà ra mắt sao?"


Hoa Dương khóe miệng giật giật " Lễ vật đương nhiên phải danh chính ngôn thuận đưa . Ta xem cách mạng của người còn chưa thành công."


Trần Thiệu Thần híp mắt ," Sắp rồi." Không thể quá gấp gáp , như vậy tiểu bánh mì sẽ cảm thấy có gánh nặng trong lòng. 


 "Ngươi khi nào thì học thủ ngữ?"



"Năm cấp ba."


Hoa Dương nuốt nước miếng, " Trần bạn học , ngươi tâm cơ quá sâu. Năm cấp bá á!."


Trần Thiệu Thần giật nhẹ khóe miệng, " Ta có thể làm sao bây giờ, ai bảo ta lúc đó liền gặp được nàng."


Hoa Dương nhìn xem tình huống bên kia , trong lòng không khỏi có chút tiếc hận. Nếu nàng có thể nói chuyên , như vậy hai người này , thật sự là một cặp hoàn hảo. 


  " Ta không biết có bao nhiêu nữ sinh phải đau lòng ." Hoa Dương sờ mũi.


Trần Thiệu Thần thở dài , "Ta hiện tại cũng rất buồn bực à." Hắn nhìn xem những người bạn học kia, nói với Hoa Dương một câu, "Chờ ta một chút."


Từng bước từng bước đi tới.



Cố Phán đang cùng người khác trao đổi số điện thoại.



Vài chàng trai thấy Trần Thiệu Thần liền chào hỏi, "Trần sư huynh - -" một người trong số đó , là người đã đụng vào Cố Phán hồi nãy .



Trần Thiệu Thần gật đầu, mơ hồ cười cười, ngón tay khẽ nhúc nhích, "Đây là một người quen cũ sao?"



Ngôn ngữ ký hiệu vừa ra, các chàng trai trong nháy mắt liền chấm dứt chiến tranh , im hơi lặng tiếng để lại không gia cho hai người.



Cố Phán nghi hoặc, hắn như thế nào lại dùng thủ ngữ cùng nàng nói chuyện , "Bọn họ cùng ta đều học trong ban khoa học tự nhiên ."



Trần Thiệu Thần ánh mắt di chuyển một cái, "Chúng ta trở về trước thôi."



Cố Phán còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nắm lấy tay của nàng. Tay của hắn thật ấm áp, mười ngón tay thon dài, Cố Phán cúi thấp đầu, kinh ngạc mà nhìn tay của hắn.



Một đường đi ra ngoài, cho đến gần cánh cửa của tiệm rượu, hắn vẫn nắm tay của nàng.



Cố Phán nghĩ muốn nói cái gì đó, nhưng tay của nàng vẫn còn ở trong tay của hắn.



"Tay của ta có mị lực như vậy? Làm cho ngươi nhìn không chớp mắt?"



Cố Phán nháy mắt, không để lại dấu vết rút tay về, "Sư huynh, tay của ngươi rất đẹp."



"Chỉ như vậy?" Người nào đó nở nụ cười.



"Còn thật ấm áp." Đương nhiên Cố Phán chỉ có thể ở tâm lý nói một chút mà thôi.



"EQ cần phải được tăng cường!" Trần Thiệu Thần thong thả ung dung nói.



Cố Phán xoắn mày, "Ngươi đang hiểu lầm."



"Vậy - -" giọng nói của hắn cao lên.



"Người kia là hỏi ta số điện thoại của Hoa Như." Cố Phán vữa run sợ vữa rung động, hắn đây là đang - - ghen.



Trần Thiệu Thần quay đầu đi, sắc mặt có chút mất tự nhiên."Oh, là Hoa Như à ."



Cố Phán gật đầu liên tục.



"Tại sao không đi hỏi Hoa Dương." Trần Thiệu Thần bật cười.



Cố Phán ngón giữa di chuyện chầm chậm, "Có lẽ là ta đáng yêu hơn đi."



Lần này đến phiên Trần Thiệu Thần ngẩn ra .



Ánh trăng dịu dàng, hai người đi trên con đường ,trở lại trường học, không nói lời nào, nhưng cũng đặc biệt ấm áp. Có lẽ bởi vì bên cạnh có người này đi.


Cố Phán tim nhảy thình thịch. Đi được nửa đường, điện thoại di động của nàng vang lên. Kỳ thật, bình thường rất ít người sẽ gọi điện thoại cho nàng. Nhạc chuông điện thoại di động của nàng, là một bài hát yêu thích của nàng ( năm tháng như ca ).


 Nàng lấy ra nhìn,  đúng là mẹ của nàng, trong nháy mắt , sắc mặt của nàng càng thêm xinh đẹp , mang theo sự đáng yêu của trẻ con.


"Phán Phán - - " 


Cố Phán gõ vào vỏ điện thoại di động , khóe miệng liên tục treo nụ cười.


"Không có chuyện gì, chính là ba của con , gần đây thần kinh suy nhược, con nếu có thời gian nhớ nhắn tin cho ba con một chút."


Cố Phán lại gõ vào vỏ điện thoại di động .


 Đầu kia điện thoại không biết đang nói gì đó, Trần Thiệu Thần chỉ thấy Cố Phán ,đáy mắt tràn đầy tinh thần, hắn quay mặt đi, ánh mắt khẽ phát trầm.



Nghe xong điện thoại, Cố Phán quay đầu lại nhìn hắn, không biết nên làm như thế nào , để đánh vỡ sự yên tĩnh này.



Giọng nói thanh nhã (*) của Trần Thiệu Thần vang lên, "Nhạc chuông điện thoại rất dễ nghe."

thanh nhã : thanh tao , nhã nhặn
 

 Cố Phán nhướng mày, "Đây là bài hát rất kinh điển của Trần Dịch "Nhanh Chóng"  ( năm tháng như ca )."



Trần Thiệu Thần ừ một tiếng. ( Năm tháng như ca ), hắn nhớ kỹ.



Cố Phán lặng yên một chút, "Vừa mới là điện thoại của mẹ ta, ngươi có phải hay không cảm thấy ta gọi điện thoại rất kỳ quái?" Nàng cắn môi , "Lúc ta còn rất nhỏ, mẹ ta luôn bận rộn kiếm tiền , mỗi khi ta nhớ nàng, nàng cùng ta sẽ dùng phương thức như thế  này để gọi điện thoại."



Ánh trăng phát ra ánh sáng lộng lẫy mà thanh nhẹ. 



Nàng đang đứng ở trên đường, lúc này cặp mắt của nàng so với bầu trời lung linh không chỗ nào thua kém."Mẹ ta là một người phụ nữ vĩ đại, không có nàng,  sẽ không có ta." Nàng nở nụ cười yếu ớt trên khóe miệng. 


"Sư huynh , kỳ thật ngay từ đầu , ta cũng không phải là đứa trẻ mà cha ta mong đợi." Sắc mặt nàng bình tĩnh như thường , thậm chí khóe miệng còn nở nụ cười . " Đương nhiên , ta vẫn có mẹ ta luôn ngóng mong."


Trần Thiệu Thần siết chặt tay, trái tim dường như co rút , đau nhói. 


Nàng hơi ngẩng đầu lên, " Tên ta không phải là Phán Phán tiểu bánh mì, cũng không phải là Phán Phán chân lí, mà là Phán Phán của hy vọng."


Trần Thiệu Thần bị đôi mắt sáng lấp lánh của nàng thu hút toàn thân cứng đơ, "Ta biết, ta cũng muốn hy vọng." Hắn hàm hồ nói một câu.




No comments:

Post a Comment