Tên bản convert : Sự rực rỡ của Cố Phán- Dạ Mạn
Tên tự edit : Cố Phán như đóa hoa rực rỡ
Convert : NTHC & Boozin
☆, Chương 01: Gặp Lại
Từ khoảng khắc đầu tiên anh gặp cô, anh chỉ muốn dùng mọi
phương thức của mình để bảo vệ cô trưởng thành - Trần Thiệu Thần tự
nói.
**
Tháng chín ,tại thành phố B , ánh nắng
mặt trời nóng như lửa , mồ hồi đổ như mưa. Ngày hôm nay đúng là ngày đầu tiên
của học sinh năm một ở đại học T ,đến báo danh. Ở sân trường , nhiều người đã bắt đầu
các hoạt động , cực kỳ náo nhiệt. Trên cây , ve sầu chi chít kêu to.
Các học viện của đại học đều đem các hoành phi(*) ra, dùng cái này để chào mừng các học đệ học muội một lần.
(*)tấm biển nêu tên của học viện
Cố Phán vừa xuống máy bay , vội vàng mở điện thoại , âm thanh tin nhắn của điện thoại di động liên tiếp vang lên năm , sáu lần. Tất cả đều là tín nhắn của cha nàng.
"Con đã xuống máy bay
chưa?"
"Con đã tới trường học
chưa?"
"Mẹ con rất lo lắng con."
...
Cô xem từng cái tin nhắn , tất cả
là của cha cô , khẳng định là đang đứng ngồi không yên . Cô vội vàng nhắn tin
trả lời lại :" Con đã đến nơi an toàn, cha đừng lo lắng." Xa xa nhìn
thấy phần rương hành lý màu hồng phấn của mình đang chầm chậm đến.Lấy rương hành
lý xong, cô hướng tới cửa lớn đi đến.
Mua xong phiếu lên xe buýt từ sân
bây, xe buýt vững vàng đi về phía trước, bên tai cô hoàn toàn là những tiếng nói xa lạ, có thể là khóe miệng của cô chưa kịp cong lên nhưng tế bào trong
thân thể cô tựa hồ đang nhảy múa.
Người nhà họ Biên , sau khi nhận được tin tức của cô, lập tức liền hồi phục lại, "Con nhớ chú ý an toàn, có chuyện gì tìm
cha."
"Con biết rồi." Cố Phán
nhanh chóng ấn ghép vần ở trên màn hình. Chứng kiến tin tức được gửi tới, đầu
ngón tay của cô vẫn như cũ bồi hồi tại trên màn hình. Nhẹ nhàng thở ra một
hơi, nhìn ngoài cửa sổ, ánh mặt trời thật đẹp mắt. Hai năm rồi, cô rốt cuộc
cũng đã đến.
Người bên cạnh làm rơi chai nước
khoáng xuống trên mặt đất, lăn đến bên chân của nàng. Cố Phán khom lưng nhặt
lên bình nước suối khoáng.
"Cám ơn." Chàng trai lễ phép ngỏ lời cảm ơn, thanh âm ôn hòa.
Cố Phán yếu ớt cười một tí.
"Sinh viên đại học năm một ?"
Cố Phán không hiểu , nhìn xem ánh
mắt của anh ta, nghĩ thầm anh ta thế nào mà đoán được .
Lúc cô xoay người qua , nam sinh lúc
này mới thấy rõ cô, đôi mắt hơi ngẩn ra, khóe miệng liền động, "Đại học
T hay là đại học B ? Hôm nay ngày đầu tiên của học sinh mới đến báo danh, bạn học ở trường nào ?"
Cố Phán nuốt nước miếng, mở ra
sổ tay trong điện thoại, đánh ra ba chữ, "Đại học T."
Không ngoài suy nghĩ của cô, trong
mắt của nam tử thấy được sự khiếp sợ, bất quá khóe miệng của cô nhưng vẫn duy
trì lấy nụ cười nhàn nhạt. Dù sao thì giờ cô cũng đã quen rồi , tốt lắm.
Nam sinh kia chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, rất nhanh liền khôi
phục được vẻ mặt, anh ta cũng không có hỏi cái gì nhiều. Chỉ nói một câu như
thường "Khi xuống xe ở giữa cổng
trường, sẽ có sư huynh hoặc sư tỷ tới đón." Nam sinh này vẫn rất phong độ.
Cố Phán gật đầu, ngỏ ý cảm ơn.
Cô là một cô gái bị câm, không
biết nói chuyện. Cũng không biết bây giờ cô rời đi sự che chở của cha mẹ, ở chỗ này,
cuộc sống của cô sẽ như thế nào ? Cô nghĩ, có phải hay không sẽ rối loạn.
Đợi đến khi bác tài xế nhắc nhở xe
đã đến ở đường XX, đoàn người lục đục bắt đầu xuống xe. Cô đi theo sau lưng
của những người này, họ đều mang theo rương hành lý học sinh, cho nên cô căn
bản không sợ đi nhầm chỗ.
Cố Phán một tay kéo rương hành
lý, sau lưng mang thêm hai bao trên vai rốt cục cũng đi vào cánh cổng đại học. Một
khắc kia , tim của cô không hiểu sao lại đập chậm một chút. Nóng bỏng nhiệt
độ xông đến mặt, cô giơ tay lên che chắn ánh mặt trời lại, liếc qua nhìn lại
đều là người, một mảnh bận rộn.
Thanh xuân thật tốt.
Dáng người yêu kiều đứng ở giữa dòng người, tóc
dài đến eo múa may theo gió, hình ảnh như vậy phảng phất như so với tranh vẽ bình thường càng thêm sinh động, tự nhiên không hề thiếu
những ánh mắt đang nhìn ngó.
Tân sinh báo danh đang hừng hực khí
thế tiến hành.
Học sinh mới bao danh đang diễn ra thật khí thế
Học sinh mới bao danh đang diễn ra thật khí thế
Học viện kinh tế bên này có một học sinh, làm nữ sinh chung quang xì xào bàn tán. Trần Thiệu Thần ngẩng đầu
nói, "Tốt lắm, đây là đồ của người ."
Ánh mắt của anh tổng hội trong lúc
lơ đãng luôn nhìn về phía cửa của đại sảnh.
"Trần Thiệu Thần, giúp mình ghi
chép tài liều vào một tí - -" lời của bạn nữ học sinh còn chưa dứt, liền nhìn thấy ánh mắt củaTrần Thiệu Thần yên lặng nhìn về phía trước. Cô ấy theo ánh mắt của anh nhìn qua, chỉ thấy một cô bé, một khắc kia cô ấy chỉ nghĩ đến hai chữ - - sinh động, cô gái đó từ trong xương cốt lộ ra một khí chất , làm cho người khác khó có
thể bỏ qua.
Cô ấy lẳng lặng nhìn mấy giây, ánh
mắt từ từ chuyển dời lại trên người Trần Thiệu Thần. Cậu ta đã từ chỗ ngồi đứng
lên, tuấn lãng gò má đường cong căng thẳng, cô thậm chí nhìn đến cậu ta , âm
thầm hít sâu một hơi. Cô đã học cùng trường với hắn đã hai năm, từ trước tới nay
chưa từng gặp qua bộ dạng thất thố của cậu ta như vậy, đây là lần đầu
tiên.
Trong đại sảnh đều là người. Cố Phán đang tìm chỗ của học viện mỹ thuật, vừa nhìn qua, đã thấy học
viện kiến trúc, học viện nông lâm , học viện lý...
"Bạn học, bạn muốn tìm học
viện nào ?" Một nam sinh đi đến trước mặt của cô.
Cố Phán ngóng nhìn anh ta, cổ
họng khô khốn cực kỳ khó chịu, lấy điện thoại di động ra, mở ra tầng bảo vệ, mở ra sổ
tay ..
Nam sinh kiên nhẫn chờ đợi,
"Học viện mỹ thuật a - -" giọng nói lộ ra vài phần kìm chế sự hưng phấn, anh ta vẫn còn chưa nói hết..
Chung quanh tựa hồ xảy ra chuyện gì,
không khí trở nên hơi quái dị.
Cố Phán cầm điện thoại di động, lòng
bàn tay đầy mồ hồi . Trong nháy mắt ,giác quan thứ sáu cho cô cảm giác được chuyện gì, vô ý thức quay đầu, ánh mắt chợt rơi vào địa phương phía trước vài mét.
Tiếng người huyên náo, tại thời khắc
lại chìm đắm trong im lặng vì anh cùng cô.
Người nọ từng bước từng bước đi về
phía cô, tầm mắt của cô liên tục ngừng ở trên người của anh, quần màu đen
bình thường, áo sơ mi màu trắng tay ngắn , đơn giản sáng ngời.
Gương mặt đó, bộ đường cong càng
thêm tỏa sáng, cặp mắt kia bình tĩnh như nước, nhưng thật ra đang cất giấu điều gì đó.
Anh cầm lấy hành lý từ trong tay nàng."Đi thôi."
Nàng sững sờ đứng im tại chỗ, có
chút không thể tin vào hai mắt của mình. Anh tại sao lại ở chỗ này?
Hơn hai năm, hai người đã
lâu không gặp gỡ, câu đầu tiên anh nói với cô , chỉ là hai từ đơn giản này.
Đi thôi - -
Nàng ngớ ngẩn theo sát ở phía sau anh, là trùng hợp hay vẫn là cố ý ?
"Này, Trần Thiệu Thần, học sinh mới muốn đi đăng ký, cậu muốn dẫn người đi đâu?" Sau lưng có người
quát lên.
Trần Thiệu Thần quay đầu lại, thanh
âm có chút mất tự nhiên, "Cô ấy không phải học ở học viện của chúng ta."
Ai cũng không có chú ý tới từ trước đến nay trấn định bất loạn tài tử của đại học T thế nhưng cũng có lúc khẩn trương, chỉ là tay cầm hành lý , khớp
xương trắng bệch.
Thời gian giống như dừng lại. Học
viện kinh tế , đống người không thể tin vào mắt mình, chuyện gì đang xảy ra?
Bốn mắt nhìn nhau.
Cố Phán đứng tại đó, thoáng chần
chờ, như vậy không tốt lắm. Anh xuất hiện tại nơi này khẳng định là có việc bận
rộn . Lấy việc công , làm việc tư không phải là phong cách của anh.
Trần Thiệu Thần ánh mắt rơi vào trên
người của cô, "Anh trước dẫn em đi học viện mỹ thuật trình diện."
Cô có thể cự tuyệt sao? Đương
nhiên không thể. Đối với anh dương quẹt một cái vui vẻ, ngón giữa khoa tay múa
chân nói, "Cám ơn anh." Ngày hôm nay sự mệt mỏi tựa hồ như được quét đi sạch.
"Em không cần khách khí, thuận tiện
mà thôi." Trần Thiệu Thần quay mặt sang, ngũ quan nhu hòa, chỉ là không dễ thấy , khóe miệng có một chút cong lên.
Trên đường đi thỉnh thoảng có người quan
sát, Trần Thiệu Thần đã khôi phục sắc mặc ,trước sau như một như lúc đầu.
Học viện mỹ thuật bên này
không người nào không biết Trần Thiệu Thần . Năm ngoái hắn dẫn đầu đại học T
tham gia cuộc thi biện luận, cuối cùng đoạt giải quán quân. Danh tiếng lên cao.
Chỉ là hắn đến học viện mỹ thuật, còn mang theo một nữ sinh. Đây là tình huống
gì?
Chứng kiến hoàng phi của học viện mỹ
thuật, Cổ Phán khóe miệng nhất thời nổi lên một cái tươi cười, khẩn trương còn
mang theo sự hưng phấn.
Mọi người lén lút đánh giá hai
người. Cố Phán cầm ra bản thân thư thông báo trúng tuyển, đưa tới.
"Cố Phán, hội họa hệ - - đây là
của ngươi mà phiếu ăn cơm, ký túc xá số, ngươi kiểm tra một chút, trong chốc
lát đi làm giấy chứng nhận chiếu." Học tỷ nhiệt tâm chỉ chỉ phía trước.
Cố Phán vẻ mặt nhu hòa, làm cho
người ta nhìn xem , cảm thấy đặc biệt thư thái.
Trần Thiệu Thần động đến khóe miệng,
"Cám ơn." Hắn tự nhiên cầm lấy đồ của nàng, nói xong cũng dẫn Cố Phán
đi một bên chụp hình.
"Thật là kỳ quái - - "
"Như thế nào?"
"Cũng không biết ở chỗ
nào đó cảm thấy có chút kỳ quái"
"Cậu có phải hay không nhanh
chóng muốn hôn mê? Vẫn là nhìn thấy Trần Thiệu Thần xong lại bị mất một
hồn?"
"Đi chết đi." Nữ sinh tiếp
tục công việc lu bù lên. Một hồi lâu, cô ấy cuối cùng nhớ ra chỗ nào quái
dị, đôi mắt đuổi theo thân ảnh kia."Mình biết rồi! Học sinh mới kia vừa mới
chẳng hề nói một câu." Có thể là tư liệu của cô bé ấy căn bản không có nhắc
tới điểm này.
Có Trần Thiệu Thần hỗ trợ, trình
diện thủ tục rất nhanh đã làm xong.
Anh nhìn qua cô, hôm
nay tại thành phố B ánh mặt trời rất nóng, lúc này gương mặt của cô nổi đỏ ửng nhàn nhạt,
"Chúng ta đi đến ký túc xá trước ,để bỏ hành lý xuống."
Cố Phán gật đầu, đáy lòng cảm
khái. Hai năm không thấy, anh càng thêm thành thục chững chạc.
Hai người yên lặng đi đến khu ký túc
xá của học viện mỹ thuật, Cố Phán dừng bước lại, "Chính em đi lên là được rồi, hôm nay cám ơn anh."
Trần Thiệu Thần nhìn xem thủ ngữ của cô, lông mi lộ ra sự dịu dàng, "Đưa di động cho anh."
Cố Phán đem di động từ từ đưa qua.
Trần Thiệu Thần nhanh chóng bấm một
chuỗi số , "Đây là số điện thoại di động của anh, em hãy giữ
lấy."
Nhạc chuông của anh vang lên, đúng
là nhạc chuộng chuyên môn của điện thoại di động vang lên, quá bình thường .
Đang lúc cô suy nghĩ , Trần Thiệu Thần
lại xuất ra ví tiền, Cố Phán ngạc nhiên, anh muốn làm gì đây?
"Em có tiền." Cô chỉ có
thể nghĩ đến cái này . Anh có phải hay không cho rằng trên người cô không có
tiền lẻ à.
Trần Thiệu Thần hơi cúi đầu, cười
khẽ một tiếng, chậm rãi từ trong ví tiền lấy ra .. một tấm hình. "Chúc
mừng em đã vào đại học T."
Cố Phán nhìn xem ảnh chụp, con ngươi đảo một vòng. Đây là tấm hình được chụp khi anh tốt nghiệp cấp ba , hai người cùng nhau chụp ảnh, bức ảnh nhìn quá có vẻ đã tố màu. Ngón tay của cô tinh tế vuốt phẳng, trong tấm
ảnh , chính cô tựa hồ cũng không thay đổi gì. Anh lúc nào cũng đem theo
trên người sao?
"Đây là lễ vật muộn sao?" Cô hỏi, mỗi một ngón tay di chuyển đều dẫn dắt tim anh đập thình thịnh.
Trong đôi mắt của Trần Thiệu Thần lóe
ánh sáng, nhẹ nhàng lưu động, "Cứ xem như thế đi."
Kỳ thật, cô có thể đến nơi này, đã là lễ vật tốt nhất đối với anh. Nhìn xem khuôn mặt đã lâu không gặp , tay của anh không khỏi nắm thật chặt.
Bất quá, còn rất nhiều thời
gian.
------------------------------
Hoành phi
No comments:
Post a Comment